Lời giới thiệu của Phạm Đức Hiền
Lần đầu tiên tôi gặp Quang Đặng khi cô nàng đến San Jose vào
giữa năm 2015, là lúc có cả Thầy Nguyễn Đức Giang và Nguyễn Đình Chiến cũng viếng
thăm Thung Lũng Hoa Vàng (xin xem “THẦYGIANG”).
Trước đó, tôi được hân hạnh biết cô qua “Áo Dài Ơi”
và “Hành
Trình Yêu Thương” trên diễn đàn “Cựu Học Sinh Phú Yên”, từng được nhiều độc giả mến mộ.
Ngoài chiếc áo dài Việt Nam mà QĐ rất chân quý (xin mời ngắm
những tà áo dài trên Facebook QĐ), chúng ta biết cô, không những là người quan tâm đến trường cũ và thầy trò xưa như bài "Hành Trình Yêu Thương" nói trên, mà còn
lo âu cho những vùng biển của quê hương và thế giới:
“Tôi không nhớ đã đi qua bao nhiêu biển trong các cuộc hành
trình của mình. Gần như biển quê nhà, xa tít tắp như biển bên kia nửa vòng trái
đất. Thoạt nhìn mỗi biển khác nhau nhưng tựu chung vẫn mang dáng dấp muôn đời của
biển: phẳng lặng khi trời êm, thét gào khi bão tố.”
Đó là tâm sự của Quang Đặng trong bài "Nhớ Biển" đặc biệt tặng cho
CVNN và những ai yêu biển.
Thân ái giới thiệu,
Phạm Đức Hiền Có người từ lâu nhớ thương biển…*
Biển Tuy Hòa |
Vũng Rô |
Gành Đá Đĩa |
Long Thuỷ |
Một cái tên biển không thuộc tỉnh Phú
Yên đã có thời là người bạn, người tình của tôi là biển Nha Trang. Ở đây không nhắc đến những resort xa hoa, những đảo
biển du lịch mới khai thác mà là phố biển Nha Trang. Là con đường Duy Tân có
phòng học của tôi nhìn ra biển, nơi hàng ngày tiếng thầy hòa lẫn trong tiếng
sóng. Là chỗ ngồi quen thuộc trong thư viện tỉnh, nơi tôi có thể vừa đọc sách vừa
nghe chim hót và ngắm biển xanh. Là tập thơ “Thuở Làm Thơ Yêu Em” của TDT, quà
tặng của một người ở nội trú trong ngày biển động. Là nhiều lần thấy mình nhỏ
bé khi đứng trước biển trời mênh mông… Du lịch phát triển và phố biển Nha Trang
biến đổi không ngừng. Lần mới về gần đây nhất nhìn không ra người bạn, người
tình cũ. Những dãy bê tông khách sạn cao tầng che kín sau lưng. Resort, nhà
hàng, quán café che khuất tầm nhìn ra biển. Hòn Chồng ngày nào trên đồi La San lộng
gió giờ lồ lộ phơi mình ra mặt tiền từ khi đường PVĐ mở. Lấy xe chạy một vòng
quanh phố biển mới thấy thấm thía câu “biển hẹp tay người” của N/S Trịnh Công
Sơn!
Hòn Chồng |
Tôi không hiểu vì sao lại nặng lòng với
các biển miền Trung, vì là dân gốc Trung hay vì biển quá đẹp. Với những lợi thế
như cảnh quan thơ mộng, cát biển trắng mịn, nước biển trong xanh hầu như biển
nào ở khu vực miền Trung cũng khiến tôi yêu thích. Có lần từ Đà Nẵng tôi và mấy
người bạn dự tính ra Huế sáng đi chiều về. Xe vừa đổ dốc đèo Hải Vân thì một bức
tranh biển tuyệt đẹp hiện ra. Vì vẻ đẹp không thể cưỡng nổi của biển Lăng Cô
hay vì tô cháo hàu nổi tiếng chúng tôi quyết định ở lại Huế hai ngày. Với Đà Nẵng
cũng thế, những chuyến đi ngẫu hứng kéo dài vì vẻ đẹp bất tận của các biển Mỹ
Khê, Non Nước, Bắc Mỹ An…Còn biển Dốc Lết, Ninh Hòa mùa hè nào tôi cũng ghé qua,
chỉ để thấy lòng bình yên khi nhìn mặt biển êm đềm như nước hồ thu.
Rời miền Trung, tôi đem theo cái tình
đến với các biển miền Nam. Nhưng thú thật, tình yêu của tôi trót dành cho các biển
miền Trung mất rồi. Ngoài Vũng Tàu nổi tiếng với Bãi Trước, Bãi Sau xinh đẹp,
những ngôi nhà, quán café xinh xắn nằm dựa lưng vào vách núi còn thì các biển
trong Nam chưa thật sự quyến rũ tôi. Nếu ai hỏi du lịch biển Cần Giờ có gì hay,
tôi sẽ không ngần ngại nói những giây phút lướt sóng trên cano ở rừng Sác là thú
vị nhất, còn biển Cần Giờ với cái nắng chói chang, cát biển đen, nước biển đục
chẳng để lại dấu ấn gì trong tôi. Long Hải, Hồ Cốc, Hồ Tràm… cũng thế! Nếu không
có những khu nghỉ dưỡng cao cấp chạy dài hàng chục cây số, biển những nơi này sẽ
ra sao!
Còn vẻ đẹp của thành phố biển San
Diego thì không còn gì để bàn cãi: bãi biển, kiến trúc, thậm chí cả hoa hồng
cũng được trồng và qui hoạch tỉ mỉ đến từng chi tiết. Hungtington Beach và
Newport Beach ở Cali theo tôi không có vẻ đẹp của biển tự nhiên. Một thứ cảm
giác trống vắng và trơ trọi xâm chiếm trong tôi khi vừa đặt chân đến. Cái hay ở
đây người ta đã biến cái không thể thành có thể. Họ xây dựng những cầu cảng bằng gỗ hướng ra biển,
khách du lịch có thể tản bộ và tiếp cận biển cùng những cánh hải âu ở cự ly gần
nhất. Trên những bãi cát trắng phau sạch đẹp có những lối đi nhỏ dành cho người
đi bộ và xe đạp. Những con phố chung quanh trồng nhiều loại hoa và gắn các biểu
tượng biển rất sinh động…
Đứng trước biển Cali tôi bỗng nhớ biển
quê nhà, cùng một tên Thái Bình Dương mà hai bờ cách xa thăm thẳm. Cách đây
không lâu con trai của bạn tôi qua đời ở Việt Nam, cô em gái không về dự tang
được chọn một góc biển ở Cali chụp hình rồi đăng lên FB: “Nơi duy nhất tôi thấy
gần gũi với quê hương để nói lời tiễn biệt anh…R.I.P…Anh Hai!”. Cổ tôi như nghẹn
lại khi đọc dòng status buồn của LG. Lời tiễn biệt liệu có đến được phía bên
kia bờ Thái Bình Dương?
Tôi không nhớ đã đi qua bao nhiêu biển
trong các cuộc hành trình của mình. Gần như biển quê nhà, xa tít tắp như biển
bên kia nửa vòng trái đất. Thoạt nhìn mỗi biển khác nhau nhưng tựu chung vẫn
mang dáng dấp muôn đời của biển: phẳng lặng khi trời êm, thét gào khi bão tố.
Tôi không yêu biển này hơn biển kia vì cái tình dành cho biển mỗi nơi mỗi khác.
Đạo diễn TVT nói một câu rất hay: “NẾU ĐI HẾT BIỂN…qua các đại dương, các châu
lục đi mãi đi mãi thì cuối cùng cũng trở về lại với quê mình, làng mình”. Tôi
cũng nghĩ như thế! Sóng xô đi, sóng lại đưa về.
QUANG ĐẶNG
QUANG ĐẶNG
No comments:
Post a Comment