Một bài thơ cũ: Nhà thơ Hoàng Anh Tuấn
Hoàng Anh Tuấn
March 17, 2019
Nhà thơ Hoàng Anh Tuấn. (Hình: Người
Việt)
Hoàng Anh Tuấn sinh ngày 7 Tháng Năm,
1932, tại Hà Nội. Thuở nhỏ ông theo học tại trường dòng Puginier ở Hà Nội, một
trường đạo nổi tiếng là kỷ luật và nghiêm khắc.
Trong phong trào kháng Pháp, Hoàng Anh
Tuấn tuy còn nhỏ cũng ra khu và học trường trung học Nguyễn Huệ, và tham gia
toán du kích Đống Đa. Được một thời gian do có tư tưởng tự do nên bị trù dập,
ông bỏ mộng đi kháng chiến, trốn về Hà Nội.
Vào trường Dũng Lạc, Hoàng Anh Tuấn gặp
họa sĩ Duy Thanh, có bạn bè bắt đầu làm thơ văn. Năm 14 tuổi, Hoàng Anh Tuấn có
bài thơ lần đầu tiên đăng trên báo Tiểu Thuyết Thứ Bảy của nhà xuất bản Tân
Dân, Hà Nội.
Năm 16 tuổi Hoàng Anh Tuấn được gia
đình gửi sang Pháp du học tại một trường tư thục ở Nice. Được một năm, ông tình
cờ gặp Nguyên Sa Trần Bích Lan từ Paris về nghỉ Hè ở Nice và theo Nguyên Sa bỏ
nhà đi Paris. Sau đó Hoàng Anh Tuấn theo học tiếp tại Provence, nửa chừng lại bỏ
vào IDHEC, một trường điện ảnh khá nổi tiếng ở Paris.
Năm 1958, Hoàng Anh Tuấn về Sài Gòn,
làm đạo diễn cho hãng phim Alpha của Thái Thúc Nha. Ít lâu sau ông chuyển sang
làm báo cho các tờ nhật báo Hiện Đại, Đồng Nai và Tiền Tuyến.
Hoàng Anh Tuấn được coi như người nghệ
sĩ “bá nghệ.” Về kịch, ông là tác giả nhiều vở được trình diễn tại sân khấu miền
Nam trong đó hai vở kịch nổi tiếng nhất của ông là “Hà Nội 48” và “Ly Nước Lọc.”
Về điện ảnh, ông là đạo diễn của hai phim “Xa Lộ Không Đèn” và “Nghìn Năm Mây
Bay.”
Sau ngày 30 Tháng Tư, 1975, ông bị tập
trung “cải tạo” trong “diện văn nghệ sĩ phản động” tại trại Phan Đăng Lưu, cùng
với các nhà văn Nguyễn Mạnh Côn, Duyên Anh, Hoàng Hải Thủy… Hai năm sau, Hoàng
Anh Tuấn ra tù và sống ở Sài Gòn hai năm nữa với tình trạng rất khó khăn, đen tối
trong khi toàn miền Nam còn đi “cải tạo” chưa về, nhưng may mắn sau đó chính phủ
Pháp đã can thiệp cho ông cùng gia đình sang Paris. Sau đó ông sang Hoa Kỳ năm
1981.
Mười năm cuối đời Hoàng Anh Tuấn sống
tại San Jose, California, vẫn làm thơ dù sức khỏe suy giảm nhiều. Đầu năm 2004,
ông ra mắt tập thơ “Yêu Em, Hà Nội” và những bài thơ khác do con gái thứ là Thu
Thuyền dày công sưu tập lại. Sau thời gian này, ông nằm hẳn trong bệnh viện cho
tới khi mất vào ngày 1 Tháng Chín, 2006, hưởng thọ 75 tuổi.
Tranh Bùi Xuân Phái.
Mưa Sài Gòn, mưa Hà Nội
Mưa hoàng hôn
Trên thành phố buồn gió heo may vào hồn
Thoảng hương tóc em ngày qua
Ôi người em Hồ Gươm về nương chiều tà
Liễu sầu úa thềm cũ nằm mơ hiền hoà
Thương mầu áo ngà
Thương mắt kiêu sa
Hiền ngoan thiết tha
Thơ ngây đôi má nhung hường
Hà thành trước kia thường thường
Về cùng lối đường
Khi mưa buốt, lạnh mình ướt
Chung nón dìu bước
Thơm phố phường
Trên thành phố buồn gió heo may vào hồn
Thoảng hương tóc em ngày qua
Ôi người em Hồ Gươm về nương chiều tà
Liễu sầu úa thềm cũ nằm mơ hiền hoà
Thương mầu áo ngà
Thương mắt kiêu sa
Hiền ngoan thiết tha
Thơ ngây đôi má nhung hường
Hà thành trước kia thường thường
Về cùng lối đường
Khi mưa buốt, lạnh mình ướt
Chung nón dìu bước
Thơm phố phường
Mưa ngày nay
Như lệ khóc phần đất quê hương tù đày
Em ngoài ấy còn nhớ hẹn xưa miệt mài
Giăng mắc heo may
Sầu rơi ướt vai
Hồn quê tê tái
Mưa mùa thu
Năm cửa ô sầu hắt hiu trong ngục tù
Tủi thân nhớ bao ngày qua
Mưa ngùi thương nhòa trên dòng sông Hồng Hà
Liễu sầu úa thềm cũ nằm mơ hiền hoà
Đau lòng Tháp Rùa
Thê Húc bơ vơ
Thành đô xác xơ
Cô liêu trong nỗi u hoài
Lòng người sống lạc loài
Thê lương mềm vai gầy
Bao oan trái
Dâng tê tái
Cho kiếp người héo mòn tháng ngày
Như lệ khóc phần đất quê hương tù đày
Em ngoài ấy còn nhớ hẹn xưa miệt mài
Giăng mắc heo may
Sầu rơi ướt vai
Hồn quê tê tái
Mưa mùa thu
Năm cửa ô sầu hắt hiu trong ngục tù
Tủi thân nhớ bao ngày qua
Mưa ngùi thương nhòa trên dòng sông Hồng Hà
Liễu sầu úa thềm cũ nằm mơ hiền hoà
Đau lòng Tháp Rùa
Thê Húc bơ vơ
Thành đô xác xơ
Cô liêu trong nỗi u hoài
Lòng người sống lạc loài
Thê lương mềm vai gầy
Bao oan trái
Dâng tê tái
Cho kiếp người héo mòn tháng ngày
Mưa còn rơi
Ta còn ước rồi nắng yêu thương về đời
Vang trời tiếng cười
Ấm niềm tin hồn người
Mây trắng vui tươi
Tình quê ngút khơi
Tự do phơi phới
Ta còn ước rồi nắng yêu thương về đời
Vang trời tiếng cười
Ấm niềm tin hồn người
Mây trắng vui tươi
Tình quê ngút khơi
Tự do phơi phới
No comments:
Post a Comment