CỨU TRỢ TIẾU LÂM KÝ SỰ
Chuyện bi hài của những lần cứu trợ luôn luôn cho Tôi những thổn
thức, trăn trở khi chúng tôi đi làm từ thiện , trong tôi lúc nào cũng ao ước có
một vài chuyến cứu trợ nữa khi về Việt Nam
1/ CHUYỆN CHIẾC ÁO
Cuối năm 1999 tỉnh Thừa Thiên – Huế có
một trận lụt vô cùng lớn , có thể nói lớn hơn những lần tôi biết , vừa dứt hết
cơn nước ở Phú Yên , tôi đi Huế bằng số tịnh tài để dành trong tài khỏan của
chùa
Ra đến Đà Nẵng , đèo Hải Vân chưa
thông thương được , có một xe cứu trợ của quý sư Chùa Diệu Giác – Sài Gòn bị lật
, nghe đâu có mấy sư bị tai nạn và mất
Tôi đón xe lên đèo Hải Vân , băng qua
đoạn đường lở , qua ranh giới Huế , tôi đi tăng bo về Thành nội bằng xe honda
ôm, trời ơi , tang thương một trời tang thương , người mất , nhà trôi v.v.
Với số tịnh tài có sẵn Tôi về Dạ Lê –
Chợ Mới Lương Văn – Lương lộc , đi phát quà cùng với Ni Sư Thích nữ Minh Đức- Tịnh
Thất Thiền Sơn Trang ( giờ sư đã viên tịch ) , sau đó Tôi liên lạc được với một
số đoàn từ thiện ở Sài Gòn và Tôi ở lại Huế đễ góp một phần nhỏ vào việc cứu trợ
với những đoàn quen biết( gần 1 tháng đó )
Có một đoàn từ thiện , Thầy trưởng
đoàn lớn hơn Tôi một chút và rất thân , đi về hướng A Lưới cứu trợ , vì thấy
người Dân Tộc Anh Em khổ sở quá , nên Thầy trưởng đoàn , Tôi cũng như những
thành viên trong đoàn cho hết những gì có thể cho , Thầy trưởng đoàn và Tôi lấy
luôn chiếc áo lạnh đang mặc , tặng luôn mà không cần suy nghĩ
Trở về lại Thành Phố Huế , không có
khách sạn Chúng Tôi nghĩ qua đêm tại một ngôi Chùa gần Chùa Từ Đàm , đêm đó mưa
phùn bay suốt đêm , lạnh thấu thịt thấu da , không có áo ấm Chúng Tôi không ngủ
được , nên Chúng Tôi lục lạo những bao đồ cũ đi cứu trợ lấy một vài chiếc áo mặc
cho đỡ lạnh qua đêm
Sáng hôm sau ngủ dậy , Thầy trưởng
đoàn cùng Tôi đi kiếm và phê uống , rồi tiếp tục cuộc hành trình về hướng khác
, có một Phật Tử trong đoàn cũng đi cùng , bỗng nhiên Chú nói lớn:
Sao Thầy mặc cái áo này , cởi ra đi Thầy , kỳ lắm,
Thầy trưởng đoàn nói: kệ nó cái áo này nó ấm lắm
Mô Phật không ngờ chiếc áo đó bằng vải
jean, nhưng áo của người có bầu, Nó vừa dầy và vừa dài nên ấm, Thầy mặc ngược
ra sau nên nhìn thấy , cứ tưởng rằng.......................
MÔ PHẬT : Khi vũ trụ lên đèn , nhà
ngói cũng như nhà tranh
2/ CHUYỆN MỘT NGƯỜI QUEN
Phú Yên năm 2009 một trận lút lớn tại
La Hai – Đồng Xuân và ảnh hưởng luôn cả mấy xã phía bắc Huyện Tuy An – Phú Yên
Chùa Từ Ân chúng tôi tiếp nhận hơn 150
đoàn cứu trợ từ khắp nơi , kể cả nước ngoài , để hướng dẫn đi cứu trợ
Có một chuyến đi về phía Mỹ Long – An
Dân , khi đoàn vừa tới , Tôi trực tiếp hướng dẫn sắp xếp người dân , để phát
quà , bỗng nhiên có một người đàn bà , ẳm một đứa bé đến trước mặt và nói : ANH
TI , ANH NHỚ EM KHÔNG , EM LÀ CON BÀ MƯỜI NÈ , BÀ CON VỚI ANH ĐÓ (tên
Ti là tên hồi nhỏ của tôi , khi tôi chưa đi xuất gia , mấy mươi năm rồi mà cũng
có người nhớ , cô này nhà gần nhà tôi , mà tôi không thể nhớ ra )
Tôi nói với một Thầy quen , xin mời cô
ngồi yên , sau khi phát quà xong rồi gặp , vì công việc rất bận rộn và qua chiều
rồi sợ trời tối không thể hoàn thành công việc được , nên rất nôn nóng
Thầy quen Tôi đến nói với Cô , Cô ngồi
yên đi ,có gì sau khi phát quà , rồi sẻ nói.
Cô nói với Thầy quen tôi : Em bị
rắn cắn hôm qua ,bên hông phải, giờ nó sưng to và bầm tím , em đi không được
,đau lắm không tin Thầy coi thử coi , vừa nói cô vừa định kéo chiếc áo
lên , một Phật Tử nam đi trong đoàn thấy vậy chạy đến nói với Cô đó: thôi
thôi, thôi chị khỏi kéo áo , cho chị năm trăm ngàn, ngồi yên dùm để đoàn phát
quà cho kịp về
Cổ nhận 500 ngàn , đứng dậy ẳm đứa con
te te đi một lèo , mà không cần quay lại
Sau khi lên xe Thầy đó kể lại và nói
con hên quá chứ không mất thanh tịnh rồi
MÔ PHẬT : hồn lỡ sa vào , chết mất tiêu
còn đâu mà đứng nói cho nhiều
dầu lỡ một lần thôi cũng chết
nhớ nghe không thầy ơi
đừng nên chớ nên liều
3/ CHUYỆN CÔ GÁI
Cô tên Gái đệ tử vừa là cháu của Hòa
Thượng Thích Quảng Phát trụ trì Chùa Sắc Tứ Bát Nhã – Tuy An – Phú Yên , gần 50
tuổi , nhưng ngay từ nhỏ mới sinh ra đã bị bịnh , lớn lên ngày càng bịnh nặng ,
nên cha mẹ cho vô chùa ở với Hòa Thượng , Cô Gái bịnh nhưng khôn ghê gớm , Cô
hay kêu tôi là Ông Thầy Con , mỗi lần tôi ghé Chùa Thăm Hòa Thượng lúc nào tôi
cũng tặng Cô một ít tiền.
Cô đổ bánh xèo , ngon vô cùng , vả lại
tôi cũng thích dùng bánh xèo Chùa Bát Nhã vì nước tương hột ở đây ngon có một
không hai , chỉ cần bánh xèo vỏ , cuốn vài cọng rau chấm nước tương thì không
có gì ngon bằng , nếu đợt nào có nấm mối nữa thì bánh xèo ngon gấp bội phần.
Trong đợt lũ lụt năm 2009 có một Phật
Tử gởi 60 bao thư , tùy ý Tôi muốn tặng nơi nào cũng được , Tôi chọn Chùa Bát
Nhã , bởi vì nơi đây người dân rất khó khăn , mặc dù họ ở trên núi , không ảnh
hưởng gì đến bão lụt nhưng họ vẫn thiếu thốn trong mùa mưa bão
Khi tôi đến , Cô Gái đang đúc bánh xèo , Tôi cùng Hòa Thượng Thích Quảng Phát , tặng quà xong , còn lại 5 hay 6 vị Phật tử dọ dẹp Chùa cho sạch sau mưa bão , Tôi cũng tặng mỗi vị một bao thư tịnh tài , rồi ngồi dùng bánh xèo , Tôi giả lơ không nói gì đến Cô Gái
Nhớ một lần tôi ghé thỉnh an Hòa Thượng
Trụ Trì , Cô gái bị cảm nắng , chiều mà không nấu cơm , Tôi hỏi : sao Cô không
nấu cơm , Cô trả lời : Con nấu Ông Ngài Ăn , con bịnh ai nấu con
ăn..trời té xỉu
Sau đó Tôi thưa với Hòa Thượng xin
phép đi về , lúc đó Cô Gái xuất hiện , Cô nói : Ông Thầy Con , bữa nay Ông Thầy hổng
cho con cái gì na ?
Tôi nói : quả , đây là đi cứu trợ , cúng dường
cho Hòa Thượng thôi chứ không lẻ đóng thuế cho chị nữa na
Ai nói dãy , cho vài đồng đi , mai con đi chợ mua đậu , mai mốt
Ông Thầy lên con đúc bánh xèo nữa.
Dụ Thầy Chùa na
Ai dám dụ dãy trời , xin vài đồng thôi, mua đậu
Thầy Cúng cho Hòa Thượng rồi
Con với Ông Hòa Thượng ăn riêng rồi
Sao mà ăn riêng dãy
Cơm ai nấu người đó ăn , tiền ai nấy xài , thiệt mà , con hổng
nói xạo đâu
MÔ PHẬT , khôn tàn sát
CHICAGO May 19, 2020
THÍCH NGUYÊN NGUYỆN
No comments:
Post a Comment