Nói Với Những
Người Khó Tánh
Ngụ ngôn La Fontaine: Nói với những người khó tánh
Sinh thời, La Fontaine bị một số học giả phê bình cho rằng thơ truyện
ngụ ngôn của ông chỉ là “truyện trẻ con", thế cho nên ông mới viết bài này
để biện bạch.
Đặc San Lâm Viên mời quý vị đọc “Ngụ Ngôn La Fontaine: Nói Với Những Người Khó
Tánh” được tác giả Bùi Phạm Thành kể lại bằng thơ; và sau bốn thế kỷ, chúng tôi
cũng mượn lời của La Fontaine để “biện bạch” cho việc làm của chúng tôi và mục
đích của Đặc San Lâm Viên: “Văn chương, nếu không nói lên hoặc chứa đựng đạo lý
thì cũng đừng nên phổ biến những điều xấu xa, độc ác.”
Nói Với Những
Người Khó Tánh
Tôi không phải con của
thần,
Được mẹ dạy hát dạy
vần làm thơ.
Nhưng tôi làm thơ là
nhờ
Đọc được những truyện
bằng thơ tuyệt vời
Aesop để lại cho đời
Và tôi trân quý như
người bạn thân.
Tôi không phải là thi
nhân
Nhưng tôi rất thích
chuyện thần thoại hay.
Nên đã cố gắng bao
ngày
Để kể lại những chuyện
này bằng thơ.
Với loại ngôn ngữ bây
giờ
Thú vật đối đáp trong
thơ truyện này.
Ngay cả những loài cỏ
cây
Cỏ cũng biết hỏi để
cây trả lời.
Thật là lý thú tuyệt
vời
Có ai không thấy cuộc
đời say mê?
Dĩ nhiên có lời khen
chê
Rằng năm, sáu chuyện
cho bề trẻ con
Sao không kể chuyện
cao hơn
Thì đây những chuyện
vẫn còn được nghe
Cuộc chiến thành Troy
còn ghi
Mười năm chinh chiến
thành trì nát tan
Dân tình khổ sở lầm
than
Hàng trăm trận đánh
hàng ngàn tấn công
Ngựa gỗ khổng lồ nhớ
không
Xác cao như núi, máu
sông chảy tràn
Truyện như thế mà bảo
rằng
Dễ hiểu hơn truyện Cáo
dùng lời khen
Để cho Quạ hứng chí
lên
Há mồm ra hát, rớt
liền phô-mai.
Bảo rằng như thế không
hay
Câu chuyện ghen tị thế
này thì sao
Người ta có thể hại
nhau
Dùng mọi thủ đoạn thâm
sâu vô cùng
Với tôi chuyện ấy phải
ngừng
Truyện vô đạo đức thì
đừng truyền đi.
Nhưng với những người
khác thì
Kiểm duyệt như thế còn
gì văn chương?
Bạn ơi đó là chuyện
thường
Người trần đâu dễ cùng
đường với nhau.
Với người khó tính nhớ
câu:
“Không gì làm họ trước sau vừa
lòng.”
Bùi Phạm Thành
(ngày 3 tháng 8 năm 2022)
Contre Ceux Qui Le Gout Difficile
Quand j’aurois en
naissant reçu de Calliope (1)
Les dons qu’à ses
amants cette muse a promis,
Je les consacrerois
aux mensonges d’Ésope:
Le mensonge et les
vers de tout temps sont amis.
Mais je ne me crois
pas si chéri du Parnasse (2)
Que de savoir orner
toutes ces fictions.
On peut donner du
lustre à leurs inventions:
On le peut, je
l’essaie; un plus savant le fasse.
Cependant jusqu’ici
d’un langage nouveau
J’ai fait parler le
loup et répondre l’agneau:
J’ai passé plus avant:
les arbres et les plantes
Sont devenus chez moi
créatures parlantes.
Qui ne prendroit ceci
pour un enchantement?
Vraiment, me diront
nos critiques,
Vous parlez
magnifiquement
De cinq ou six contes
d’enfant.
Censeurs, en
voulez-vous qui soient plus authentiques,
Et d’un style plus
haut? En voici. Les Troyens,
Après dix ans de
guerre autour de leurs murailles,
Avoient lassé les
Grecs, qui par mille moyens,
Par mille assauts, par
cent batailles,
N’avoient pu mettre à
bout cette fière cité;
Quand un cheval de
bois par Minerve inventé,
D’un rare et nouvel
artifice,
Dans ses énormes
flancs reçut le sage Ulysse,
Le vaillant Diomède,
Ajax l’impétueux,
Que ce colosse
monstrueux
Avec leurs escadrons
devoit porter dans Troie,
Livrant à leur fureur
ses dieux mêmes en proie:
Stratagème inouï, qui
des fabricateurs
Paya la constance et
la peine...—
C’est assez, me dira
quelqu’un de nos auteurs:
La période est longue,
il faut reprendre haleine;
Et puis votre cheval
de bois,
Vos héros avec leurs
phalanges,
Ce sont des contes
plus étranges
Qu’un renard qui
cajole un corbeau sur sa voix:
De plus, il vous sied
mal d’écrire en si haut style.
Eh bien! baissons d’un
ton. La jalouse Amarylle
Songeoit à son
Alcippe, et croyoit de ses soins
N’avoir que ses
moutons et son chien pour témoins.
Tircis, qui l’aperçut,
se glisse entre les saules;
Il entend la bergère
adressant ces paroles
Au doux zéphyr, et le
priant
De les porter à son
amant...
Je vous arrête à cette
rime,
Dira mon censeur à
l’instant;
Je ne la tiens pas
légitime,
Ni d’une assez grande
vertu:
Remettez, pour le
mieux, ces deux vers à la fonte...
Maudit censeur, te
tairas-tu?
Ne saurois-je achever
mon conte?
C’est un dessein
très-dangereux
Que d’entreprendre de
te plaire.
Les délicats sont
malheureux:
Rien ne sauroit les satisfaire.
Jean de La Fontaine
Chú thích:
(1) Calliope: Trong thần
thoại Hy Lạp thì Calliope là nữ thần của thơ và hát, được xem là “mẹ của các
thi thần”. Bà là mẹ của Orpheus và Linus, cả hai đều là thần về thơ và nhạc.
(2) Parmasse: Một thể
loại văn thơ của Pháp với chủ trương “nghệ thuật vị nghệ thuật - l'art pour
l'art - Art for art's sake” chứ không có ý nghĩa hay tư tưởng gì khác.
Ở đây cho thấy Fontaine ngầm bảo rằng ông
theo chủ trương “văn dĩ tải đạo - văn chương chuyên chở đạo lý.”
Nhận xét: Đây là bài thơ đầu tiên của tập 2 của Fontaine. Như chúng
ta thấy, đây không phải là một câu chuyện ngụ ngôn, mà là lời biện bạch gửi đến
những "người khó tính". Có lẽ sau khi xuất bản tập 1, nhiều nhà phê
bình thời bấy giờ chê quyển sách chỉ kể chuyện trẻ con, thế cho nên Fontaine
viết bài này để trả lời những nhà phê bình đó.
No comments:
Post a Comment