Thơ ĐẶNG KIM
CÔN
Bóng Mây
Mặc chiếc lá cuối mùa rơi lặng lẽ
Mùa xuân kia nhớ gì mùa đông?
Tiếng bước cứ giòn tan xác lá
Mùa lạnh lùng giã biệt có buồn không?
Em lạnh đấy, kéo hộ anh cổ áo
Đường xa kia chừng thiếu một bàn tay
Chuyến tàu ấy lại dừng về ga đợi
Mà người đi như bóng mây bay.
1976
Còn Lại Tiếng Mưa Rơi
Là cám ơn, ừ, cũng cám ơn
Thì như bong bóng mưa trên đường
Nghe từng hơi bấc tan trong áo
Còn đẹp ánh đèn soi phấn son
Xin cám ơn em, một chút vui
Không mong, đêm có chợt xa xôi?
Lời ca nào đọng trên môi ướt
Em đi bỏ lại tiếng mưa rơi.
Đừng hỏi mưa đang rơi, nghe không
(Mặc mưa, mặc lũ réo trong lòng)
Kéo chăn đắp hộ anh, tình lạnh
Kẻo mộng đêm nay lạc gió đông
Cám ơn từng tiếng thầm, đêm đêm
Lời ca hun hút cuối đường riêng
Tiếng cười rúc rích trong hồn tối
Dội lại từng cơn mưa không tên
12-1976
Vội một lời
quên, dễ vội quên?
Mộng nào
còn ấm chiếu chăn em
Không yêu,
không nhớ, ai chờ đợi
Một chút
vui sao lòng buồn tênh
Dễ một lời
quên, đã dễ quên?
Mưa đâu đã
kịp tạnh bên thềm
Không mong,
không hẹn sao lòng lạnh
Em đi, con
đường như xa thêm
Trời đâu còn mưa cho em riêng
Nên đêm dẫu lạnh cũng êm đềm
(Trong mưa, như có bàn tay ấm
Ai quên, nhưng mưa không muốn quên)
Nói một lời quên có để quên?
Trong quên, nỗi nhớ đã mông mênh
Giọt mưa chưa kịp khô trên mắt
Lại đọng trong hồn nhau đêm đêm.
12-1976
ĐẶNG KIM CÔN.
No comments:
Post a Comment