Một thuở học trò.
Chủ đề của bài viết này là những hồi ức học
trò ngày xưa của một người bước vào tuổi 70. Thuở học trò này rất xa và rất
khác với thời đại @ ngày nay, khi mà các tiện nghi vật chất phong phú hơn,
phương tiện giải trí đa dạng hơn và quan niệm về giáo dục cũng khác hơn.
Những nét khác nhau là hậu quả của hoàn cảnh
xã hội và chính trị, cụ thể hơn là chính sách giáo dục và chế độ chính trị qua
nhiều thời kỳ, từ thời Pháp thuộc đến giai đoạn 30 năm chiến tranh tương tàn.
Thuở học trò của chúng tôi chỉ có một mục đích
duy nhất là… học, nhưng đôi khi cũng pha lẫn những chuyện tình cảm theo kiểu mà
người Mỹ gọi là “tình chó con” (puppy love).
Ngày nay, ngoài việc học còn có những tác
động, xấu cũng như tốt, từ Internet, phim ảnh, báo chí cho đến những ảnh hưởng
của người lớn như các bậc phụ huynh trong gia đình và sự tác động của xã hội
bên ngoài.
Học trò ngày xưa là mảng đề tài được khai thác
rất “kỹ” qua văn chương, âm nhạc, hội họa.
Vào thập niên 70, bản nhạc “Ngày Xưa Hoàng Thị” [1] của Phạm Duy, phổ thơ Phạm
Thiên Thư trở thành nổi tiếng với một mối “tình học trò”.
Bài hát dẫn người thưởng ngoạn đến chuyện một
cô nữ sinh tên Hoàng Thị Ngọ lúc tan trường, ôm nghiêng cặp, đi trong một cơn
mưa phùn và phía sau cô… lẽo đẽo một “cây si” di động:
“Em tan trường về, đường mưa nho nhỏ
Ôm nghiêng tập vở, tóc dài, tà áo vờn bay
Em đi dịu dàng, bờ vai em nhỏ
Chim non lề đường, nằm im dấu mỏ
Anh theo Ngọ về gót giầy lặng lẽ đường quê...”
Đó chưa phải là tình yêu theo đúng nghĩa. Chỉ
là… “thích trộm, nhớ thầm” của một “cây si”. Và chỉ cần lẽo đẽo theo một tà áo
dài trắng cũng đủ thỏa lòng, dù bước chân có “nặng nề”, dù trong lòng “nức nở”
để hôm sau vào lớp sẽ còn “ngẩn ngơ”:
“Em tan trường về
Anh theo Ngọ về
Chân anh nặng nề
Lòng anh nức nở
Mai vào lớp học
Anh còn ngẩn ngơ, ngẩn ngơ…”
“Ngày Xưa Hoàng Thị” là một kết hợp tuyệt vời giữa thơ Phạm Thiên Thư và
nhạc Phạm Duy nhưng lại có một đoạn kết buồn cho… “mối tình câm”.
Ở đoạn kết đưa ra hai hình ảnh của “ngày xưa”
và “ngày nay” với câu kết “Ai mang bụi đỏ đi rồi…” khiến tôi nghĩ ngay đến Ban
Mê Thuột, thị trấn đã từng gắn bó từ tuổi học trò. Chả là BMT vẫn nổi tiếng là
vùng đất đỏ bazan, nắng thì BMT (Bụi Mù Trời) còn mưa thì… bùn đỏ ngập bước
chân:
“Xưa theo Ngọ về
Mái tóc Ngọ dài
Hôm nay đường này
Cây cao hàng gầy
Đi quanh tìm hoài
Ai mang bụi đỏ đi rồi…”
Trong một cuộc phỏng vấn của Đỗ Văn với Phạm
Duy, nhạc sĩ cho biết trong số những bài hát cho tuổi trẻ, ông thích nhất là
bài “Tuổi Ngọc”…” bài hát này ông viết cho con gái mới lớn Thái Hiền khi bước
chân vào trung học. “Tuổi Ngọc” viết theo nhịp điệu nhí nhảnh với những câu
được lập đi lập lại “Xin cho em…”. Những thứ cô xin là một chiếc áo dài, một mớ
tóc dài và một chiếc xe đạp .
Đó là tất cả hành trang của một cô gái khi
bước vào trung học.
Chiếc áo dài “thơm dáng tuổi thơ”, mớ tóc nồng “êm như nhung” và, cuối cùng:
“Xin cho em còn một xe đạp
Xe xinh xinh, để em đi học
Từng vòng, từng vòng xe Là vòng đời nhỏ bé
Đạp bằng bàn chân gót đỏ hoe”
Chắc nhà gần trường nên những học trò như cô
Ngọ của Phạm Thiên Thư mới cuốc bộ để “cây si” có dịp lẽo đẽo theo sau. Nếu nhà
ở xa thì chắc phải đến trường bằng xe đạp.
Hình ảnh nữ sinh trên chiếc xe đạp sẽ khó có
thể nào quên trong kỷ niệm, nhất là đối với những người nay đã xa xứ, không còn
cơ hội nhìn thấy cảnh này.
Hồi xưa nữ sinh còn đội nón lá đến trường, ít
có những kiểu mũ “mô đen” như ngày nay. Mỗi lúc tan học là cả một đàn bướm
trắng bay ra rồi tỏa đi khắp các con đường. Nhà gần thì ôm cặp đi bộ để các anh
như Phạm Thiên Thư đưa vào thơ. Nhà xa thì đạp xe theo từng nhóm .
Gia đình khá giả thì có thể tậu một chiếc Velo Solex chạy bằng xăng, có cần
khởi động máy ở phía trước và khi hết xăng có thể đạp như một chiếc xe đạp. Nhà
thơ Nguyên Sa trong bài thơ "Tám phố Sài Gòn " có một đoạn viết về
chiếc Solex và cô học trò như sau:
“Sài Gòn phóng solex rất nhanh
Đôi tay hoàng yến ngủ trong gants
Có nghe hơi thở cài vương miện
Lên tóc đen mềm nhung rất nhung”.
Ngày xưa, đã có nhiều nhà văn, nhà thơ không
tiếc lời ca tụng hình ảnh nữ sinh trên chiếc Solex hoặc xe đạp.
Ngày nay, họa hoằn lắm mới gặp những lời có
cánh về những chiếc xe “tay ga” phóng vù vù trên đường… Ôi, thời thơ mộng của
tuổi học trò nay còn đâu!
Thuở học trò của tôi cũng có một chuyện tình
thuộc loại “puppy love” như trong bài thơ của Phạm Thiên Thư. Tôi không có ý
“thấy người sang bắt quàng làm họ” nhưng quả thật cả hai đều có nhiều điểm rất
giống nhau
Thứ nhất, tên “người trong mộng” của nhà thơ
Phạm Thiên Thư là Hoàng Thị Ngọ, một cái tên không được đẹp cho lắm, còn người
tôi “mê” lại có một cái tên “không thể xấu hơn”:Phan Thị Lụng. Cả hai cô Ngọ và
cô Lụng tuy có xấu tên nhưng ngược lại, hai cô lại là những nữ sinh rất xinh.
Thứ nhì, Phạm Thiên Thư tả cô Ngọ “vai nhỏ tóc
dài” còn cô Lụng “của tôi” thì tóc cũng dài nhưng lại cột theo kiểu “đuôi gà”
mà người Pháp gọi là “queu de cheval”, tức… “đuôi ngựa”.
Ở đây có thêm một sự trùng hợp, “ngựa” còn
được gọi bằng cái tên “ngọ”!
Trong thơ Phạm Thiên Thư có cảnh nên thơ giữa
hai học trò “trao vội chùm hoa, ép vào cuốn vở” còn tôi thì chơi trội hơn, viết
luôn một cánh thiệp hồng báo hỷ bằng tiếng Pháp. Tôi không giỏi Pháp văn đến độ
viết được thiệp hồng mà chỉ copy từ cuốn “Cours de Langue et de Civilisation
Française” của Mauger đang học.
“Thiệp báo hỉ” mang tên Nguyễn Ngọc Chính và
Phan Thị Lụng được để trên yên xe đạp của Lụng trong giờ ra chơi vì không đủ
can đảm đưa tận tay nàng. Cho dù có đủ can đảm nhưng chắc cũng không dám đưa vì
cái lối “tỏ tình” quá đường đột này.
Chắc chắn nàng đã đọc, không những thế, ngoài
hai đứa còn có người thứ ba cũng đã đọc, đó là thầy tổng giám thị. Ông “tế nhị”
gặp riêng tôi và cảnh cáo cần phải chấm dứt trò chơi “nguy hiểm” này, nếu tái
phạm tôi sẽ bị “cấm túc” và thông báo về gia đình.
Thế là bao mộng đẹp bỗng tan thành mây khói,
mái tóc “đuôi ngựa” mà trước đây tôi chết mê chết mệt bỗng nhiên biến mất khỏi
tâm hồn tôi, còn tụi bạn trong lớp đã sửa một câu ca dao quen thuộc thành:
“Muốn người ta mà người ta không muốn,
Xách… ‘thiệp hồng’ chạy xuống chạy lên!”
Thuở học trò ngày xưa của tôi là thế đấy. Học
cũng nhiều và “nghịch tinh nghịch ngầm” cũng không ít. Chẳng thế mà người ta
thường nói:
“Nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò”.
Đã mấy chục năm nay tôi chưa một lần gặp lại
Phan Thị Lụng kể từ hồi học Đệ Ngũ.
Giờ này chắc nàng đã trở thành bà nội, bà
ngoại… còn tôi thì đã là một ông già móm mén bên con đàn cháu đống. Ước gì cô
học trò năm xưa đọc được những dòng chữ này để cùng cười cái thuở học trò
"rắn mắt" ngày nào tại xứ Buồn Muôn Thuở…
Nguyễn Ngọc Chính ( Tác giả "
PS :
Qua bài " Một thuở học trò " làm TQĐ nhớ tới cô học trò
cùng lớp ở trường Les Lauriers - Tân Định , nhà cổ ở đường Hiền Vương / Bà
Huyện Thanh Quan .
***** Bỏ Quên *****
Trong sân trường buổi chiều năm đó
Gió rất lớn và mưa nặng hạt
Tay ôm sách , tay giữ tà áo
Em ái ngại đứng nép gốc sân
Anh vội vã dầm mưa lấy xe
Đem đưa em và nói bâng quơ
Cứ về đi , có gì mà sợ
Mưa tháng sáu đâu phải mưa ngâu
Em nhìn anh ánh mắt lạ kỳ
Thằng bạn gọi , anh vội nổ máy
Chạy trong mưa . Ối ! Sao kỳ thú !
Và bỏ quên ánh mắt sau lưng
Cuối tháng sáu liên hoan bãi trường
Em hát tặng anh bài " Hoa Biển "
Anh đâu thích sông hồ biển cả
Mà chỉ thích bầu trời bao la
Đã một lần bỏ quên ánh mắt
Và lần này bỏ quên tấm lòng
Anh khờ khạo ngu ngơ em hả !
Vì anh vốn khờ khạo mà em
Qua năm tháng em là Dược sĩ
Thì anh đã là tay Không quân
Anh và em như hai con đường
Đường em vui hay đường anh vui
Montreal , Jan . 17 , 2006
Thadée Thái Quang Đáng
No comments:
Post a Comment