TÔI KHÔNG LÀ VĂN, THI SĨ
Tôi không dám nhận mình là “văn sĩ”
(Cũng chẳng mong được gọi như thế đâu!)
Thế giới văn chương muôn sắc muôn màu
Tôi chỉ là một người hay “kể chuyện"
Là thế đấy, vì tôi yêu tha thiết
Cuộc sống xung quanh với những buồn vui
Xao xuyến trong tôi một áng mây trôi
Nghe tiếng mưa rơi, sao đêm bàng bạc
Giữa dòng đời, khi lên ghềnh xuống thác
Có nhỏ nhen, có rộng lượng thứ tha
Tôi đã viết những chuyện của người ta
Và chuyện của mình, bao điều muốn nói
Dù còn đó những bon chen, giả dối
Tôi thích nhìn đời hài hước, đẹp tươi
Tiếc gì đâu một câu nói, nụ cười
Hoa vẫn nở dưới trời xanh rực rỡ
Tôi góp mặt làm bông hoa bé nhỏ
Tạ ơn Người, ta sống để yêu nhau
Tạ ơn Đời, tôi đa cảm đa sầu
Tôi viết say sưa, dạt dào cảm nghĩ
Tôi cũng không nhận mình là “thi sĩ”
(Chẳng bận tâm đến điều ấy làm gì!)
Thơ của tôi dù theo gió bay đi
Cũng cho tôi vài phút giây mơ mộng
Tôi là chính tôi, không nhìn ngang dọc
Không ngọt ngào sáo ngữ rộn ràng kêu
Như buổi chiều căng gió ôm cánh diều
Tôi thảnh thơi đón hương đồng mùa gặt
Tôi là chính tôi: như trong đời thật
Không với trời cao, không theo bóng ai
Chữ nghĩa thênh thang như con đường dài
Tôi vẫn đi tìm tri âm tri kỷ
Đơn giản thế thôi: tâm hồn nghệ sĩ
Văn hay Thơ, tôi cũng sẽ hết mình
Cảm xúc đầy vơi, với cả chân tình
Gởi người chưa quen và người thương mến
Tôi chẳng mơ... “văn thi sĩ” nổi tiếng
Nhưng suốt đời vẫn thích viết Văn Thơ.
Edmonton, August /2021
KIM LOAN
No comments:
Post a Comment