Vòng đời nghiệt ngã
Tác giả Lê Ngọc Huyền chủ bút tờ báo
NGỌN ĐUỐC ở Montreal , Canada
Thằng bé mới 1 tuổi rưỡi, nhảy tưng tưng trên
đùi mẹ, nó đưa mấy ngón tay bụ bẫm lên sờ mặt mũi mẹ, vừa bập bẹ nana… nana, nó
đang mọc răng nên dãi nhớt chảy đầy miệng, nhỏ xuống dưới người mẹ, bà lấy khăn
chùi miệng cho nó, xiết nó vào lòng, hôn lên đôi má bầu của nó:
- Thằng chó cưng của bà! Không bao giờ ngồi
yên được cả… Thôi ra chơi với mẹ mày đi!
Bà bế đưa cho tôi:
– Con trông nó nhé, mẹ sửa soạn đi công
chuyện đây…
Tôi đang ngồi học bài, ngẩng đầu lên nhìn mẹ:
- Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi… Mẹ muốn
“giữ” nó thì mẹ trông nó đi! Con mắc học thi, không có thì giờ với nó đâu!… Mẹ
muốn con rớt khóa này hay sao?
- Mẹ sẽ cho nó bú một bình sữa, ru nó ngủ, con
không cần làm gì cả, chỉ khi nào nó thức dậy nửa chừng, khóc thì con hãy bế nó,
chơi với nó một chút, chờ mẹ về… mẹ trông cháu cho…
- Thật phiền quá… Con đã nói là bỏ nó đi từ
hồi bên đảo rồi mà!
Mẹ nhìn tôi với cặp mắt trách móc nhưng dịu
lại ngay, vẫn không nói gì. Bà cố gắng chịu đựng những lời nói cay đắng như xát
muối vào tim của tôi vì bà muốn đền bù cho tôi đã phải cực khổ mang cái bào
thai của những tên đầu trâu mặt ngựa mất nhân tính trên đảo khi tàu chúng tôi
được tàu Thái Lan vớt và đưa vào một đảo của đất nước này.
Tôi biết những lời nói của tôi thật hỗn hào,
làm nhói lòng mẹ, nhưng tôi không thể kiềm chế mình được, không thể tự chủ được
mỗi lần mẹ bảo tôi trông nó! Nó dễ thương thật nhưng… nhìn thấy thằng bé, tôi
không thể nào quên được quá khứ nhục nhã ấy.....
Lúc ấy tôi mới chỉ 15 tuổi, cái tuổi mới lớn
dậy thì của đứa con gái Việt Nam, chưa hiểu hết về vấn đề tình dục, nhìn tôi bé
nhỏ ai cũng tưởng tôi chỉ 10 tuổi thôi. Thế mà tôi đã bị những tên man rợ trên
đảo hãm hiếp trong một buổi chiều khi tôi đi giặt đồ ở suối, cuối con đường của
những lều dân tỵ nạn. Tôi đi với mấy chị nữa, khi giặt xong chúng tôi cùng về,
nhưng vừa đứng lên thì một chiếc dép của tôi bị đứt quai, tôi đành phải ngồi
lại để cột; chỉ trễ có 5 phút thôi, tôi thấy từ xa có hai tên cầm dao đi đến,
mặt mày đỏ như gấc, mùi rượu nồng nặc.
Tôi hết hồn vơ cái chậu quần áo bỏ chạy, vì
đôi dép mới cột chưa chắc lắm, làm tôi trợt chân, té sóng soài trên bờ đá, lăn
xuống ngay trước mặt hai tên ấy. Chúng vừa thấy tôi, như con hổ lâu năm bị nhốt
trong chuồng, đói và thiếu thốn, nay được xổ chuồng, chúng nắm lấy tôi ngay,
cười khoái trá, con dao kè cổ, tôi không dám kêu la sợ bị giết chết… Hai tên đó
coi như tôi không là con người, chúng cứ tha hồ vui sướng trên thân thể nhỏ bé
mỏng manh của tôi, tôi ráng chống cự hết sức bình sinh, nhưng làm sao có thể
chống lại hai tên khỏe mạnh ấy! Đến khi tôi không thể chịu đựng nổi nữa, đã
ngất đi bên bờ suối, và khi người trong làng đem tôi về lều cho mẹ thì trong
lòng tay tôi còn mãi nắm sợi dây đeo cổ bằng những sợi dây chỉ thết lại của một
trong hai tên dã man khốn kiếp ấy.
Khi biết mình mang thai, tôi đã khóc vật vã,
muốn phá cái thai, muốn dứt bỏ nó. Tôi luôn tay đập vào bụng mình, tôi gào
thét, ném đồ, đã bao lần cắt tay tự vẫn… nhưng mẹ đã cầu xin tôi, nắm chặt hai
cánh tay tôi, nài nỉ van lơn tôi hãy giữ nó lại làm phước, đừng giết một mạng
người, nó còn chưa ra đời nữa mà!
Khi nó được chào đời, được một tháng tuổi, tôi
đã lén mẹ trong một buổi trưa khi mẹ vắng nhà, đi một khoảng khá xa làng tôi ở,
đặt nó dưới một gốc cây, rồi vội vã quay trở về làng. Vừa đi vừa chạy thật
nhanh vì sợ nó khóc, người ta sẽ tìm ra tôi… Tôi vừa chạy vừa khóc, hai tay bịt
tai sợ nghe tiếng khóc của nó, nước mắt đầm đìa, trong lòng tôi hình ảnh bé nhỏ
đỏ hỏn của nó hiện ra, đôi mắt nhắm thật yên bình, đôi môi mấp máy mút mút như
đang bú sữa vậy. Tôi có ác quá không? Quá tàn nhẫn khi bỏ nó một mình dưới gốc
cây? Lỡ nó bị ai lấy đi và đem bán cho người xấu thì sao? Bao nhiêu câu hỏi lo
lắng đầy lấp tâm trí tôi. Không nỡ tâm, tôi lại lính quýnh quay lại nơi tôi đã
bỏ nó. Thằng bé vẫn nằm yên đó, nhắm mắt ngủ thật an lành!
Tôi nhặt nó lên, nhìn kỹ vào mặt nó. Nó không
mang một chút nét nào của tôi, như một kẻ xa lạ, nhưng nó vẫn chỉ là một đứa bé
vô tội! Hình như tôi có nợ với nó! Tôi lại bế nó về lều, không hé môi kể chuyện
này cho mẹ nghe. Tôi không phải thù ghét nó, nhưng cứ nhìn thấy nó là kỷ niệm
nhơ nhuốc kia lại hiện ra. Tôi không biết tôi giận ai, giận cái gì! Chỉ biết
tôi ghét cái thân thể đã bị vùi dập này, tôi thù cuộc đời cay nghiệt này, tôi
không thể nào ôm nó vào lòng nựng nịu như tôi đã từng bế và yêu con búp bê bằng
bông của tôi khi chưa có nó!
Nhưng kỳ diệu thay, từ ngày có nó, gia đình ba
người của tôi gặp nhiều điều rất may mắn: Một Hội Thánh Tin Lành ở Canada muốn
tạo phước lành, họ muốn nhận nuôi bảo trợ vài gia đình đi tàu vượt biên có con
nhỏ nhất ở đảo Thái Lan. Họ sẽ chịu trách nhiệm nuôi ăn ở, sinh hoạt trong vòng
bảy năm. Tên của ba người chúng tôi có trên danh sách ấy và được đi ngay trong
vòng một tháng sau khi làm thủ tục giấy tờ.
Họ đưa chúng tôi đến Calgary, Canada, xứ của
những cây lá phong thật đẹp vào mùa Thu, chúng tôi được mục sư cho rất nhiều
quần áo cũ của nhà thờ, dẫn chúng tôi đến ở một cái ấp khá rộng rãi chỉ có một
phòng ngủ thôi, nhưng chúng tôi kê thêm giường ngoài phòng khách cho tôi ngủ để
đừng bị thằng bé khóc làm phiền, sáng hôm sau tôi phải dậy sớm đi đưa báo từ 6
giờ sáng và tối thì đi học để sau này ra trường sẽ tự lập và nuôi gia đình.
Khi làm giấy tờ bên đảo để đi Canada, lúc bấy
giờ mẹ mới đặt tên cho thằng bé là Kora (để kỷ niệm tên đảo Koh Kra). Vì sợ
thằng bé làm phiền đến danh phận của tôi, nên ai hỏi, mẹ cũng đứng ra nhận đại
nó là con trai của mẹ cho qua chuyện! Mẹ còn rất trẻ, mới gần 40, nên ai cũng
tin nó là con của mẹ, em tôi! Mẹ dạy nó gọi tôi là dì, gọi mẹ bằng bà, nhưng
trên giấy tờ thì nó thực sự là con tôi. Mẹ nói bây giờ nó còn nhỏ thì cứ cho là
vậy, sau này lớn lên đi học, thì tính tiếp!
Ở xứ tự do, không khí trong lành này, thằng
Kora lớn như thổi, thông minh, láu cá, nó ăn nhiều và rất ngoan, ít khóc và
hiểu chuyện. Nó dần chuyển hóa tình cảm của tôi đối với nó. Mỗi lần nghe tiếng
chìa khóa lách cách mở cửa, đang chơi đồ chơi, nó ném hết xuống, vội vàng chạy
ra mở cửa cho tôi, chưa biết nói nhiều, nó ê a lấy tay đập đập vào chiếc ghế
gần đấy ý bảo tôi hãy ngồi xuống, rồi nó chạy đi tìm đôi dép cho tôi thay, xong
chạy vào bếp lấy ly nước cho tôi uống đỡ khát. Nó mới gần 3 tuổi thôi nhưng
biết để ý người lớn làm gì rồi bắt chước làm lại cho người khác, rất dễ yêu. Ai
thấy nó đều không thể nào không khen được!
Sự dễ yêu của Kora làm các bạn trong nhà trẻ
yêu mến, làm nhiều lúc tôi cũng quên đi nó chính là con của kẻ đã hại tôi. Sự
ghét bỏ, lạnh nhạt với nó ngày càng vơi đi, nhưng tôi vẫn cảm thấy không thể
nào ôm lấy nó hôn như những cử chỉ âu yếm của người mẹ đối với con được, cái
tình mẫu tử thiêng liêng vẫn chưa nảy nở trong trái tim tôi.
Ngày tháng trôi qua, tôi bận rộn từ sáng sớm
đưa báo đến tối về thật trễ vì lấy course đêm học, nhiều lúc không có thì giờ
nhìn mặt thằng bé. Sáng thì thằng bé chưa dậy, còn về đến nhà thì nó đã đi ngủ.
Cuối tuần tôi lại bận rộn đi chợ búa nhanh nhanh với mẹ rồi phóng lên thư viện
học bài cho những lần thi cử…
Thằng bé quấn lấy bà ngoại như người duy nhất
có thể bảo vệ nó. Nó sợ làm phiền tôi, sợ bị tôi la, sợ bị tôi hất hủi. Tôi nhớ
có một lần tôi đang mải mê học bài trong phòng, bỗng nghe tiếng vỡ toang của ly
nước sau lưng, quay lại thấy nó, mặt xanh mét đứng yên, tôi la lên:
- Tại sao lại vào đây? Ai cho phép vào! Đi ra!
Thằng bé òa khóc nức nở, nói trong tiếng nấc:
- Con muốn… con muốn đem… nước… vào cho dì…
- Có ai nhờ đem nước đâu! Có thấy là vỡ ly rồi
đó không! Thiệt là…
Nó khóc to hơn nữa vì sợ hãi và muốn cầu cứu.
Mẹ tôi chạy vào thấy cảnh thằng bé bị la đến nỗi thất thần, đã tè ra nhà, ly
nước bể toang dưới chân, mảnh chai văng tung tóe trên sàn, còn tôi thì đứng la
um sùm.
Mẹ bế nó vào lòng vỗ về:
- Con yêu của bà, nín đi, không sao rồi, ai
bảo con đem nước vào phòng dì vậy?
- Con thấy dì… học bài… mệt nên… đem nước cho
dì… con xin lỗi… bể ly…
- Con ngoan lắm, để bà nói dì mà, con nín đi
và đừng làm phiền dì nhe, dì bận học nên la con thôi…
- Tại sao dì… ghét con hả bà?
- Không đâu! Dì không ghét con đâu, con thật
là một cậu bé ngoan lắm, chỉ tại dì bận học, bây giờ phải quét vụn thủy tinh vỡ
rơi đầy nhà nữa thấy chưa! Con làm cho dì phải bận thêm nữa…
- Con… xin lỗi… Bà ơi… Bà đừng ghét con như dì
nhe bà!
Thằng bé mếu máo gào to hơn và ôm chặt cổ bà
để tìm sự thương yêu nơi bà.
Lúc ấy trái tim tôi se lại, một tình yêu
thương nào đó len lén vào tim, nhưng tôi vẫn không thể đưa tay ra ôm, vỗ về nó
như mẹ tôi đang làm được, tôi cảm thấy chút gì căm hận, xa lạ thế nào ấy! Lại
quay mặt đi, trốn nhìn cảnh đáng thương của thằng bé.
Năm tôi 21 tuổi, sắp ra trường đại học về hành
chánh, thằng bé Kora lên 6 tuổi vào lớp một, tôi vừa bước vào nhà vì đi học và
đi làm về muộn, tôi thấy nó vẫn chưa ngủ, ngồi vẽ trong phòng dường như đợi
tôi. Khi thay quần áo xong, tôi bưng bát cơm vào vừa ăn vừa thăm nó:
- Sao giờ này con chưa ngủ mà còn vẽ gì thế?
Ngày mai con phải dậy sớm đi học nữa mà!
Nó phụng phịu nhìn tôi:
- Dì ơi! Con… không muốn đi học nữa!
- Tại sao? Ai ăn hiếp con hả?
- Không ai dám ăn hiếp con đâu… chỉ là…
- Là sao?…
- Con muốn nhờ dì…
- Làm gì?
- Nhờ dì làm… Mẹ con…
- ... ???
- Ngày mai họp lớp, các bạn con đều có cha mẹ
nó đi họp! Chỉ mình con chẳng có ai… Vậy mẹ con ở đâu hả dì?
- Ngày mai… dì đi học và làm cả ngày, để dì sẽ
nói bà đi họp lớp cho con nhé!
- Không được đâu, cô giáo nói phải là cha mẹ
cơ!… Tại sao con không có cha cũng chẳng có mẹ chứ?… Dì có biết cha mẹ con ở
đâu không?
Khi nghe nó nhắc đến cha, niềm căm phẫn tự
dưng dâng trào:
- Cha con đã chết mất xác rồi! Dì không có tin
của ông ta, còn mẹ con…
Thằng bé mở to mắt đầy hy vọng, tôi quanh co:
- Mẹ con… đi làm thật xa, nên dì và bà mới
nuôi con đây!
- Vậy có bao giờ mẹ về không dì?
- Khi nào rảnh, hết việc mẹ mới về chứ!
- Sao… con chả bao giờ thấy mẹ hết công việc
vậy? Mẹ… làm gì mà bận vậy?
Tôi gắt ngang:
- Dì sẽ nói bà đi họp cho con!
- Không! con muốn… nhờ dì…
- Đã nói là dì bận mà!… Dì không muốn đi!
Thằng bé cúi mặt nhìn xuống đất, hai tay xoắn
vào nhau, không dám cãi lời tôi, nó phụng phịu ngồi yên vẽ những con rồng phun
nước với những chiếc móng nhọn hoắt như trái tim nó đang bị cào cấu, hờn dỗi.
Phải chăng nó đã quen với những lời nói thẳng thừng chẳng chút tình cảm nào của
tôi từ bé đến bây giờ, nên không dám nài nỉ hay trả treo như những đứa con được
yêu thương khác.
Tôi bước ra khỏi phòng, vừa cảm thấy bị phiền
toái, vừa cảm thấy lương tâm cắn rứt! Trong thâm tâm nó, tôi chỉ là một người
dì không hơn không kém, nên nó đâu thể mè nheo với tôi được. Nghĩ cũng tội
nghiệp, từ nhỏ đến lớn đã thiếu tình thương của cha, cả người mẹ ở ngay trước
mặt nó, mà nó cũng chẳng hay biết! Đã 6 năm nó vẫn sống trong sự hất hủi của
chính người mẹ ruột, 6 năm nó cố gắng làm hết sức để mua chuộc tình cảm của mẹ
nó mà vẫn mãi bị từ chối! Nó có tội tình gì không? Hay nó cũng chỉ là nạn nhân
của một cuộc đời nghiệt ngã thôi? Càng nghĩ tôi càng thấy một chút xót xa dâng
lên se thắt trái tim.
Ngày họp phụ huynh đã đến, tôi tới trễ, cả lớp
các học sinh ai cũng có cha mẹ dẫn đi, duy chỉ có Kora là đi với bà ngoại. Tất
cả các em cùng phụ huynh ngồi bên ngoài, chờ cô giáo điểm danh mới bước vào
phòng trong để nghe cô giáo nói về hạnh kiểm và học lực của mỗi em cho phụ
huynh biết.
Thằng bé thấy tôi bước vào, khuôn mặt bật vui
tươi rạng rỡ đứng dậy, tôi nhẹ nhàng vào ngồi bên cạnh nó, ánh mắt nó sáng ngời
nhìn tôi trong vui sướng và đầy biết ơn. Mẹ tôi quay qua hỏi:
- Sao hôm nay con được nghỉ buổi chiều à?
- Vâng! Con đã xin nghỉ để… đi họp cho Kora!
Mẹ ngạc nhiên nhìn tôi dò hỏi, vì đã 6 năm nay
tôi chẳng bao giờ đi họp cho nó, có nhắc đến tôi cũng tỉnh bơ bỏ qua coi đó
không phải là chuyện của tôi! Mẹ nói:
- Con có chắc chắn sẽ… họp với nó chứ? Con…
Mẹ chưa hết câu thì tiếng cô giáo đã gọi:
- Kora Nguyen…
Thằng bé đứng bật dậy, mắt nó nhìn tôi cầu
khẩn. Cả mẹ và tôi cùng đứng lên một lúc, chúng tôi nhìn nhau. Tiếng cô giáo
lại vang lên:
-Who is Kora’s mother? (Ai là mẹ của cháu
Kora?).
Cả hai chúng tôi đều trả lời:
- Me! (Tôi).
Cô giáo ngạc nhiên nhìn mẹ và tôi, sau đó mẹ
tôi mới chỉ vào tôi nói:
- I’m sorry, it’s her! (Xin lỗi, chính bà này
mới là mẹ của Kora).
- Go inside please (Xin mời vào bên phòng
trong)
Kora sung sướng nhét bàn tay bé xíu của nó vào
lòng bàn tay tôi, níu tôi vào bên trong phòng. Nó tự tin ra mặt và nói ngay với
cô giáo:
- Thưa cô, đây là mẹ con!
Cô giáo nhìn tôi một lúc rồi hỏi:
- Bà là mẹ của Kora?
- Vâng!
- Mấy lần tôi hỏi Kora về mẹ của nó… Nó thường
trốn tránh trả lời câu hỏi này của tôi, bà không gần gũi cháu vì bận làm à?
-…
Rồi cô giáo khen thằng bé học giỏi, thông
minh, biết chia sẻ kiến thức và giúp đỡ bạn bè… Thằng bé lúc nào cũng đứng nhất
lớp nhưng nó lại rất ít kể về tình gia đình. Cô giáo nói với tôi rằng ở tuổi
của nó phải được cười đùa cùng lũ bạn, đàng này cô thấy nó thỉnh thoảng rút lui
vào một góc, vẽ những bức tranh kỳ quái nói lên tâm hồn của nó bị dầy vò vì một
điều gì khó tả lắm! Cô giáo khuyên tôi nên bên cạnh nó, tâm sự và đi chơi nhiều
hơn với nó.
Họp xong, tôi dắt tay Kora ra khỏi lớp. Nó rút
nhẹ bàn tay bé nhỏ ra khỏi tay tôi.
Tôi giữ chặt lại không để nó rút ra, ngồi
xuống nhìn thẳng vào mắt nó:
- Sao… con lại không muốn để tay con trong tay
dì?
- Vì… mình đã đóng kịch xong rồi mà! Con cám
ơn dì đã giả làm… mẹ con thật hay lắm!
- Con có muốn dì mãi mãi là mẹ thật của con
không?
- Làm sao có thể được? Con sẽ làm phiền dì, dì
cũng… không thích con mà!?
Nước mắt nhạt nhòa trên mặt, ôm nó vào lòng,
lần đầu tiên tôi ôm chặt lấy thân thể bé nhỏ của nó; lẽ ra tôi đã bỏ, đã vứt,
đã muốn giết nó khi nó mới chỉ là phôi thai, tôi cảm thấy cả trái tim thổn
thức, cả tâm hồn lay động. Tôi thật hối hận, tôi đã lầm lỗi bao lâu nay! Phải
chi tôi ôm nó một lần trong quá khứ thì chắc nó sẽ chuyển hóa được tình cảm của
tôi rồi, trái tim nhỏ của nó đập nhẹ nhàng bên cạnh lồng ngực tôi, tôi thì
thầm:
- Kora yêu quý của mẹ!
-…!!
- Kora hãy tha thứ cho mẹ… Mẹ rất yêu con, mẹ
chính là mẹ ruột của con, chứ không phải là dì như từ trước đến giờ con gọi dì
đâu! Con có muốn gọi mẹ là mẹ không?
- Thật không? Có thật dì là… mẹ con không? Con
không nằm mơ chứ? Con mong có được một người mẹ lắm. Mẹ ơi, mẹ ơi…
Nó choàng hai tay bụ bẫm quanh cổ tôi, không
hề hỏi han tại sao dì bỗng nhiên biến thành mẹ nó như thế. Nó mừng vui đến nỗi
vừa khóc ré lên, lại vừa cười sung sướng trong tiếng nấc:
- Từ đây… con có mẹ rồi. Mẹ hứa ở bên con mỗi
ngày nhe mẹ! Con sẽ nói với các bạn rằng con là đứa con ngoan ngoãn nhất nên
ông Trời đã cho con một người mẹ hiền và đẹp nhất trong đám bạn… Mẹ ơi…
Cả hai trái tim chúng tôi cùng một nhịp đập.
Tôi ôm nó thật chặt như sợ sẽ không bao giờ còn dịp để giữ chặt nó bên tôi nữa.
Montreal, Canada 07 tháng 3 , 2022
Lê Ngọc Huyền.
No comments:
Post a Comment