CHIẾC ÁO ĐÊM NOEL
Bữa đó tôi đạp xe đi chợ Xóm Mới, gặp nhỏ
Hương Văn ngay đầu chợ, nhỏ hỏi tôi:
- Ê, năm nay nhà ngươi có mục Reveillon với
nhóm nào không??
Tôi thở dài:
- Trường mới lớp mới thì bạn bè chưa quen lắm,
chắc ở nhà thôi!
- Vậy thì qua nhà bác tao chơi đêm Noel nhe?
- Nhà bác mày có gì mà chơi!?
- À quên, tao chưa nói hết ý, bà chị họ con
bác Ba tao đó, chị ấy tổ chức tiệc Noel cho vài bạn bè thân, chị ấy cho tao rủ
thêm bạn, nói chung là toàn người trẻ tuổi.
- Nhưng mày có chàng người yêu tháp tùng, tao
đến đó lẻ loi dư thừa à?
Nó chu mỏ:
- Mày đừng lo! Tao có rủ nhỏ Thuỷ lớp mình
nữa, hai đứa bay đi chung về chung là an toàn, ai nỡ để mày cô đơn đâu nà!!
Chúng tôi là bạn bè thân thiết suốt ba năm học
High School, năm nào lớp trưởng cũng tổ chức tiệc Noel cho cả lớp tại nhà của
một người nào đó luân phiên nhau. Năm ấy là năm chúng tôi vừa tốt nghiệp ra
trường mỗi đứa một nơi, kẻ vào Đại Học, người vào Cao Đẳng, đứa thì đi làm, đứa
ở nhà chờ sang năm thi tiếp. Lẽ ra chúng tôi cũng có tiệc Noel họp mặt, nhưng
hồi giữa tháng 12 bố của một bạn trong lớp bất ngờ qua đời vì tai nạn giao
thông, nên mọi người đồng ý huỷ tiệc Noel, thành ra tôi mới bị “ế độ” và nhỏ
Hương Văn nhảy ra rủ rê. Tôi nhận lời vì có nó quen biết, hơn nữa, đêm Noel mà
nằm ở nhà thì buồn quá, đi đến chỗ lạ cũng có thú vị là không ai biết mình là
ai, tha hồ vô tư ăn uống rồi tiệc tàn đi về, là xong.
Vì chủ nhà và khách mời đa số đều có đạo Công
Giáo, nên tiệc bắt đầu lúc 9 giờ tối, để mọi người xong xuôi chuyện đi lễ đêm
Vọng Giáng Sinh, rồi đến tiệc mừng Chúa.
Tôi và nhỏ Thuỷ đến nơi, đó là căn nhà lầu đúc
ba tầng nằm gần chợ Xóm Mới, ngay mặt đường giữa xứ Hà Nội và xứ Lạng Sơn. Nhỏ
Hương Văn ra đón chúng tôi, dẫn xe vào cổng, bước vào nhà, sao thấy im re, có
thấy bàn tiệc gì đâu. Tôi hỏi:
- Ủa, chả lẽ tụi tao đếm sớm nhứt sao, mà cũng
chưa thấy bày biện gì cả?
Nhỏ cười lớn, chọc quê tôi:
- Hai đứa bay đến trễ nhứt thì có! Khách đã có
mặt đầy đủ trên sân thượng rồi kìa.
Nhỏ Thủy reo lên:
- Hả ?? Làm trên sân thượng?? Độc đáo à
nghen!!!
Chúng tôi theo chân Hương Văn dẫn lên sân
thượng. Ngạc nhiên và thích thú vì lần đầu dự tiệc với nhiều người lạ, và tiệc
ngoài trời đêm đầy sao rất lãng mạn.
Không gian bữa Reveillon được trang hoàng lấp
lánh mờ ảo, với những chiếc ghế xinh xắn xung quanh các chậu cây cảnh khắp sân
thượng. Ở góc ngay cửa lên xuống là chiếc bàn dài để thức ăn theo kiểu buffet,
và nổi bật là dàn máy cat-xet tối tân, đang mở hết công suất bài hát gợi nhớ
gợi thương vời vợi qua tiếng hát nức nở của nữ hoàng sầu muộn Giao Linh:
“Một mùa sao sáng đêm Noel Chúa sinh ra đời,
người hẹn cùng tôi ngày về khi đất nước yên vui…”.
Chúng tôi chào hỏi với chị họ của Hương Văn,
chủ nhân buổi tiệc, còn những người khác, chỉ gật đầu nếu chạm mặt dưới ánh
sáng nhấp nháy của những dây đèn bên cây thông Giáng Sinh thật to.
Tiệc bắt đầu, mọi người rộn ràng ăn uống, nói
chuyện, nghe nhạc, đứng ngồi hoặc đi loanh quanh hỏi thăm nhau. Cảnh tượng ấm
cúng, trang trọng, vui tươi mừng đêm cực linh Thiên Chúa giáng trần.
Trời càng về khuya gió trên sân thượng càng
nhiều, ngoài trời có hơi sương nên người tôi bắt đầu run lên, vì tôi ăn mặc khá
phong phanh. Nhỏ Hương Văn có bạn trai đi chung nên lo áo cho nó, nhỏ Thuỷ thì
vốn tính cẩn thận nên mặc chiếc áo thun dầy, tay dài, cổ lọ nên nó chẳng bị hề
hấn gì. Còn tôi, với chút máu điệu, vả lại cứ nghĩ tiệc làm ở trong nhà, nên
tôi diện chiếc quần Jeans bó và chiếc áo lửng cổ thuyền mong manh, vì trời Sài
Gòn có bao giờ lạnh lắm đâu. Nhìn mọi người ai cũng ấm áp, (chắc họ biết tiệc
làm ngoài trời sân thượng) tôi thấy thèm, nhưng tôi có quen biết ai để mà nhờ
vả hỏi han, mà biết hỏi làm sao. Lòng tự trọng và lòng kiêu hãnh của tuổi trẻ
nhắc nhở tôi ráng chịu đựng, cố ngồi im lặng thu mình co ro, tới đâu tính tới
đó. Mà hai nhỏ bạn vàng của tôi cũng vô tình lắm cơ, chúng cứ mải mê ăn uống, cười
nói, chẳng để ý tôi đang lạnh lẽo, tái tê khắp người.
Chịu đựng thêm một lúc, răng tôi bắt đầu đánh
vào nhau lập cập, và nước mắt nước mũi bắt đầu lã chã…tuôn rơi. Tôi lúng túng
chưa biết làm sao, thì một anh chàng ngồi đối diện liền đứng lên, vòng qua chỗ
tôi ngồi, đưa cho tôi mẩu khăn giấy, rồi cởi chiếc áo khoác của anh ta đưa cho
tôi:
- Cô lau nước mũi đi và mặc chiếc áo này vào.
Cô đang run rẩy rồi kìa!
Trời ơi, tôi muốn độn thổ ngay lập tức, nhưng
vẫn vội vàng chụp lấy cái khăn giấy và chiếc áo, lí nhí cám ơn “vị cứu tinh”
của tôi vì anh ta chỉ cần đến chậm vài phút là tôi gục ngã vì chết cóng!
Người ấy xua tay ý là không có chi, rồi đi ra
phía cửa sân thượng, xuống dưới nhà.
Người tôi đã bớt lạnh, tôi tính nhờ ai đó tìm
một ly trà ấm, nhưng nhỏ Hương Văn biến đi đâu chả thấy, còn nhỏ Thuỷ ngồi kế
bên tôi mà có thèm để mắt đến tôi bởi nàng vẫn líu lo nói chuyện với chàng trai
bên cạnh. Đúng lúc đó, “người ấy” xuất hiện trở lại nơi đầu cửa sân thượng,
mang đến cho tôi ly sữa nóng:
- Cô uống ly sữa, tôi có thêm chút café cho cô
vừa ấm bụng vừa tỉnh táo nhé!
Anh ta đặt ly sữa xuống trước mặt tôi, chẳng
cần chờ tôi cám ơn, rồi lại nhanh nhẹn ra phía dàn máy đổi đĩa nhạc, có vẻ như
anh ta rất thân quen với chủ nhà và một số người ở đây.
Chiếc áo và ly sữa của anh ta làm tôi tươi tỉnh lại, rung động
theo tiếng hát của Sĩ Phú qua băng nhạc Sơn Ca mà anh ta vừa mở volume thật to,
chắc để cho …tôi nghe (còn ai khác nữa chớ, anh ta mới tặng tôi một ly sữa rất
ngọt ngào đấy thôi):
“ Mùa Noel đó chúng ta quen nơi giáo đường
Mùa Noel đó anh dắt em vào tình yêu …”
Đến nửa đêm tiệc bắt đầu tàn, người lai rai ra
về, chúng tôi ở lại cuối cùng, phụ nhau dọn dẹp vài thứ linh tinh.
Hương Văn đưa tôi và Thuỷ ra ngoài cổng, có
“người ấy” và vài người khác cùng ra tiễn. Tôi dừng lại, đưa chiếc áo cho anh
ta nhưng anh ta lại khoác nó trở lại vai tôi:
- Em cứ mặc về nhà, hôm nào tôi sẽ ghé qua
lấy!
Tôi lùng bùng cái lỗ tai, mới hồi nãy còn gọi
tôi là “cô”, giờ chuyển tông qua “em” từ khi nào vậy trời! Còn “hôm nào ghé qua
lấy” là sao? Có biết nhà tôi đâu chớ, tính làm quen hả, tôi đâu phải loại con
gái dễ dàng như thế! Tôi liền giảy nãy:
- Dạ thôi, không cần đâu ạ!
Rồi cởi chiếc áo quăng vào người anh ta lần
nữa, nhưng anh ta lại nhẹ nhàng khoác nó trở lại vai tôi, cười mỉm chi:
- Nếu em không muốn tôi tới nhà thì cứ nhờ
người đưa lại, không sao cả. Đường về còn dài, không đủ ấm sẽ bị cảm lạnh đấy,
cô bé!
Rồi mọi người cũng xúm vào đồng tình, tôi
không còn chọn lựa nào khác, không thể tiếp tục dùng dằng đẩy đưa chiếc áo qua
lại, tôi đành nói lời cám ơn và cùng nhỏ Thuỷ đạp xe về nhà.
Hôm sau là ngày nghỉ, buổi chiều cơm nước
xong, tôi mang chiếc áo đến nhà Hương Văn, nhờ nó mang đến nhà Bác nó như lời
dặn của người ấy.
Trả áo rồi, tôi bắt đầu … chờ đợi. Tôi tin
chắc rằng, thế nào người ấy cũng sẽ kiếm cách đến nhà tôi, (từ Xóm Mới xuống
Thông Tây có bao xa). Chả lẽ tự dưng mà anh ấy “hy sinh” chịu lạnh để cho tôi
mượn áo, tự dưng pha cho tôi ly sữa, rồi tự dưng biểu tôi mặc áo về nhà để anh
ấy ghé lấy? Cái kiểu làm quen “xưa như trái đất” ấy sao mà dễ thương
chi lạ!
Khi anh ấy tìm đến, tôi sẽ rất kiêu kỳ, sẽ rất
điệu đà, sẽ rất duyên dáng xinh đẹp, và trêu chọc anh ấy rằng, em đã trả áo anh
rồi, còn nợ nần gì nữa đâu!
Nhưng sau đó vài ngày, vài tuần, rồi vài
tháng, chẳng có ai đến tìm như tôi tưởng tượng. Tuổi trẻ với những bận rộn học
hành cũng làm tôi quên đi chuyện ấy, dù có đôi lần tôi thấy giận hờn vu vơ
(chẳng biết giận … ai!), và thấy tiếc nuối ân hận vì đã mau mắn trả lại cái áo…
sớm quá!!
Mấy chục năm đã trôi qua, cứ mỗi khi Tháng
Mười Hai trở về, trời Canada tuyết phủ trắng xoá không gian, thỉnh thoảng tôi
lại nhớ về đêm Reveillon tuổi mười chín, trên sân thượng căn nhà lầu đúc xứ
Lạng Sơn và “sự cố mượn áo” năm xưa. Đêm Chúa giáng trần cứu rỗi nhân loại, còn
người ấy “cứu vớt” tôi qua cơn lạnh giá đêm Noel. Vì chỉ gặp nhau một lần đó,
nên đến giờ tôi không còn nhớ chính xác hình dáng người cho mượn áo, cao thấp
mập ốm ra sao, mặt ngang mũi dọc đẹp xấu thế nào (chắc là không xấu, nên tôi
mới chịu… nhận áo).
Nhưng có điều, tôi vẫn nhớ rõ chiếc áo ấy, màu
đen, bằng da thật, mềm như nhung. Chiếc áo cho tôi hơi ấm đêm Reveillon, giữ ấm
tôi suốt con đường về giữa trời khuya, và khi về nhà đi vào giấc ngủ vẫn còn
sưởi ấm cõi lòng bâng khuâng của tôi.
Và tôi cũng nhớ cả tên người ấy, vì nó cũng
bắt đầu bằng vần L, như tên của tôi:
Anh Lâm, giờ anh đang ở nơi nao trên quả đất
này?!!
Tái Bút: Nhỏ Hương Văn hiện đang định cư bên
Mỹ (tiểu bang North Carolina) góp ý, tôi nên post bài này lên facebook mỗi năm
khi mùa Giáng Sinh về, để “khiến người tên Lâm/ đau khổ ăn năn/ khiến người tên
Lâm/ đau khổ muôn năm!”.
Tôi đã làm theo lời đề nghị của nó, ít ra cũng
để anh ta hắt hơi sổ mũi…cho bõ ghét!!!
KIM LOAN
No comments:
Post a Comment