MÙA TẠ ƠN
Mỹ và Canada có nhiều ngày Lễ giống
nhau, nào là Christmas, New Year, Halloween, Mothers Day, Fathers Day…nhưng
cũng có hai ngày Lễ không trùng ngày. Đó là ngày Quốc Khánh , Canada Day hay
còn gọi là Quốc Khánh vào ngày July 1st hàng năm, trong khi Independent
Day của Mỹ là July 4th, cũng không cách xa là bao, chẳng lẽ Mỹ và Canada là ...
anh em từ kiếp trước ?
Mùa Thanksgiving của Canada vào ngày thứ
Hai tuần thứ hai của Tháng Mười hàng năm, trong không khí mùa Thu hiu hiu lạnh,
cả đất trời là một màu vàng của lá Thu và màu cam của những trái pumpkins chuẩn
bị thu hoạch cho Halloween.
Còn mùa Thanksgiving bên xứ Mỹ láng giềng
vào ngày Thứ Năm của tuần thứ tư của Tháng Mười Một hàng năm, rộn ràng theo sau
đó là ngày Black Friday, nối tiếp cho những ngày lễ lạc cho mùa Giáng Sinh và
Năm Mới .
Tuy nhiên, ý nghĩa và nguồn gốc
Thanksgiving của hai đất nước Bắc Mỹ này khá giống nhau, cũng như cách thức ăn
mừng truyền thống với con Gà Tây, tạ ơn mùa màng tươi tốt. Hàng năm, tới mùa
Thanksgiving, chúng ta, những người Việt tha phương, cũng đều có những tâm tình
tạ ơn giống nhau. Cám ơn xứ sở mới đã giang rộng vòng tay đón chào chúng ta.
Cám ơn những người xung quanh, cám ơn gia đình, bè bạn khắp nơi.
Với tôi năm nay, xin được có vài lời tri
ân đặc biệt đến thành tựu rực rỡ của nền khoa học công nghệ hiện đại, đã cống
hiến cho cuộc sống nhân loại biết bao điều mới mẻ, thuận lợi, vô cùng hữu ích.
Với Facebook, mạng xã hội toàn cầu đã nối
kết mọi người rất mau chóng, diệu kỳ. Bạn bè cũ, hàng xóm xưa, ân nhân thất lạc,
“người dưng khác họ mà thương” thuở ấy, “người thoáng qua đời nhau”… được tìm
thấy nhau, cứ ngỡ như giấc mơ, vì đã từng nghĩ rằng một đi không trở lại, khó
mà có ngày tái ngộ, dù là bằng phone, emails hay facebook.
Người ta trao đổi thông tin, chia
sẻ tin tức nóng hổi “chỉ trong vòng một nốt nhạc”. Nhiều sự thật được phơi bày
mà những chính quyền độc tài (trong đó có Việt Nam) rất đau đầu, khổ sở tìm
cách đối phó.
Mạng Googles thì khói nói rồi he! Đó là
cuốn từ điển bách khoa bao la cho nhiều người. Dù là mấy bà nội trợ, ngồi ở nhà
cũng có thể tìm đọc về mọi thứ trên cõi đời này. Từ những kiến thức lớn lao thuộc
lĩnh vực văn hoá, chính trị, lịch sử, địa lý, xã hội, sức khoẻ, cho đến những mẹo
vặt linh tinh trong nhà ngoài phố, kể sao cho hết!
Tôi vốn là “tiểu thư con nhà
nghèo”. Gia đình tôi thuộc loại thường thường bậc trung, nhưng được cái… đông
con, tôi lại thuộc nhóm út ít, nên mọi việc trong nhà đều có các anh chị lớn đảm
đương. Từ bé cho đến lúc học xong cấp ba, rồi ra trường đi dạy học, hầu như tôi
chỉ biết học và chơi, không phải động tay động chân vào các việc nhà. Vì vậy,
chuyện bếp núc may vá đối với tôi là chuyện... xa vời, chỉ là con số không. Thực
ra, cũng có đôi lần tôi được giao việc canh bếp củi nấu nồi cơm, nhưng hình như
“chẳng nên cơm cháo gì”. Một thời gian sau, nhà có nồi cơm điện thì thỉnh thoảng
tôi mới được giao lại nhiệm vụ… cắm nồi cơm.
Đến khi vượt biên qua trại tỵ nạn
Thailand, tôi lại may mắn (hay xui xẻo không biết nữa!) ở chung một nhóm 4 cô
gái, trong đó có 2 cô thích nấu ăn, giành luôn phần cơm nước để cho tôi thoải
mái đi làm thiện nguyện. Suốt bốn năm ở trại, tôi chưa hề biết khúc củi nồi cơm
ra sao, chưa hề cắt thịt, mổ cá như thế nào, cùng lắm tôi chỉ được phụ hợ việc
lặt rau, rửa chén, vì mấy lần phụ bếp tôi không làm rơi rớt món này thì cũng
làm đổ bể thứ kia, nên tôi bị ... cấm vào bếp!
Bởi vậy khi qua Canada định cư rồi chuẩn
bị lấy chồng, bà chị Cả bên Mỹ viết ngay cho tôi một thực đơn 7 ngày trong tuần,
hướng dẫn tôi nấu những món ăn đơn giản, như kho thịt, chiên trứng, luộc rau, nấu
canh. Ngày cưới tôi, nhóm bạn thân bên Việt Nam cũng vội vàng gửi tặng món quà
“đầy ý nghĩa”, là hai cuốn sách dạy nấu ăn của tác giả Triệu Thị Chơi (chúng bạn
rành tôi quá mà!). Tôi mừng húm mở sách ra bắt đầu áp dụng, nhưng chẳng có các
món cơm canh thông thường mà toàn là những món nem công chả phượng, bánh trái
dành cho tiệc tùng. Còn những món cuối tuần như cà ri, bò kho thì cách trình
bày công thức sơ sài, khó hiểu, chưa kể nguyên vật liệu không phù hợp hoặc khó
kiếm tìm nơi hải ngoại, nên tôi đành xếp hai cuốn sách đó vào tủ để ngắm chơi.
Thế nên tôi bắt đầu học hỏi từ thực tế,
từ những lần đến nhà bạn bè, người quen xung quanh, thấy món nào ngon là hỏi
ngay bí kíp rồi ghi chép vào cuốn sổ tay, dần dần cũng đầy những món cần thiết.
Tôi đã có những ngày cuối tuần cặm cụi làm bánh bao cho chồng con mang đi làm,
đi học. Những ngày tuyết đổ tôi nổi hứng “làm siêng” nướng bánh đậu xanh để uống
trà, làm món lẩu Thái ăn cho ấm bụng và những bữa cơm gia đình cũng khá đầy đủ
các món căn bản của ba miền, canh rau, đồ mặn, đồ xào…
Nhưng chỉ đến khi có kênh Youtube thì khả
năng nấu nướng của tôi đã bắt đầu có tiến bộ vượt trội. Chỉ cần “nhấp con chuột”
là có biết bao công thức các món, được tận mắt trông thấy phần hướng dẫn thực
hành, rồi áp dụng làm theo là có ngay thành phẩm. Lần đầu chưa vừa ý, thì vài lần
sau sẽ gần “như ý”. Chồng con tôi cũng quen dần với những lần “bị” bất ngờ khi
bữa cơm chiều xuất hiện các món “mới và lạ” trên bàn ăn: Cơm Gà Hải Nam, Bún Hến,
Bánh Bột Lọc, Mì Xào Lobsters, Bánh Tôm Tây Hồ, Bún Chả Obama (không phải chả
làm từ… thịt ông Obama, mà là bún chả cựu Tổng Thống Mỹ đã ăn khi thăm Việt
Nam). Đến mùa Thanksgiving hay Giáng Sinh, tôi cũng ngang nhiên rộn ràng làm
món Roasted Turkey đúng kiểu truyền thống với đầy đủ stuffing, mashed potato,
salad, cranberry sauce như mọi người bản xứ. Và chẳng nhớ đã từ bao lâu, hai cuốn
sách của bà Triệu Chơi đã bị lãng quên trên tủ sách trong phòng, giờ chỉ còn là
kỷ niệm của mấy đứa bạn vàng ngày xưa biết rõ khả năng... nữ công gia chánh của
tôi.
Dĩ nhiên, với một người vụng về, không
có khiếu nấu ăn, thì dù có cây đũa thần hay đôi hia bảy dặm như trong truyện thần
thoại cổ tích, tôi cũng không thể biến hoá trở thành một đầu bếp nhà nghề, đảm
đang. (Những người có năng khiếu bẩm sinh thì chỉ cần phẩy tay là có ngay dĩa gỏi
đẹp mắt, nồi soup thơm lừng đúng khẩu vị, hay chén nước mắm pha không chê vào
đâu được). Nhưng ít ra, tôi cũng có thể tự hào, (với sự trợ giúp của Youtube),
là tôi không “ngán” nấu bất cứ món gì khi chồng con yêu cầu. Có thể là chưa được
xuất sắc, chưa được gọi là “tuyệt vời” nhưng bảo đảm rất “chất lượng” và so với
thời “ tôi, chính tôi ngày xưa đó” khi còn trẻ và chưa có Youtube thì đã khá
hơn rất nhiều. Thậm chí mới đây chồng tôi còn tuyên bố, kể từ khi tôi biết nấu
Phở và Bún Bò Huế, thì anh ấy không cần ra nhà hàng ăn hai món này nữa.
Như thế cũng đủ để Tạ Ơn chưa quý vị?!
KIM LOAN
No comments:
Post a Comment