Tội lắm, Những người homeless, họ rất cô đơn!
Chỗ ngủ, Bạn bè,Thức ăn... còn không có , nói chi đến
...có nhà.
CÁC BÁC SĨ VÀ NHỮNG GIỌT NƯỚC MẮT THỜI CORONA VIRUS.
L.M Trần chính Trực .
Hôm nay, có người bạn là bác sĩ gọi điện
cho tôi và van xin :
- “Cha ơi, con không chịu đựng được nữa
rồi. Con phải bỏ cái nghề này thôi. Thật ra, nó không còn là nghề nữa, mà là
nghiệp - nghiệp chướng. Cha có biết không, hai tháng nay con không dám về gia
đình. Mỗi lần quá nhớ con, nhớ chồng, con trốn về thăm, nhưng chỉ đứng ngoài cổng
nhìn vào. Đứa con trai duy nhất của con, năm nay đã được 9 tuổi đã biết hết
tình hình. Nó không dám ra ôm con, mặc dầu con biết nó nhớ con như con nhớ nó.
Con chỉ nhìn nó một lúc, rồi lặng lẽ biến mất về cuối đường, nơi đó các bệnh
nhân đang bị nhiễm virus Corona đang chờ con giúp đỡ..
- Cha ơi, khi cha đọc tin tức, nếu biết
con bị lây nhiễm con virus này, xin cha đọc cho con một vài kinh và dâng cho
con một vài thánh lễ, được không? Xin cha nói với đứa con trai của con rằng:
con yêu nó vô cùng.
Vừa tới đó, tôi nghe bên kia rớt điện
thoại và chỉ còn những tiếng khóc nức nở. Nhìn vào bản thân mình, hai hàng lệ
đã chảy ướt áo chùng thâm lúc nào không hay! Tình người mà! Vui với người vui,
khóc với người khóc. Chỉ có những trái tim vô cảm, chai đá mới không có cảm xúc
trong bối cảnh bi đát này.
Các bác sĩ là người tội nghiệp nhất.
Ta là người đã được ở an toàn trong nhà. Còn họ thì sao ? Phải liều thân trực
tiếp với con Corona. Lẽ nào bạn vô cảm, không cầu xin Thiên Chúa mỗi lời kinh,
không động viên an ủi họ một vài lời !
(Lm Jos Trần Chính Trực)
No comments:
Post a Comment