CĂN PHÒNG ĐỘC THÂN
.
Em đến
thăm anh. Căn phòng độc thân,
Khung cửa
sổ ơ hờ chiều lộng gió,
Kệ sách
kia, một góc đời bé nhỏ,
Vẫn cùng
anh thao thức những đêm dài.
Em muốn
được như những cuốn sách này,
Tay anh mở
trang giấy thơm tình tứ,
Em đến với
anh theo từng nét chữ,
Căn phòng
độc thân đã có hai người.
Anh nói với
em ý nghĩa cuộc đời,
Những điều
cao xa làm em chóng mặt,
Em đến
thăm anh trong căn phòng chật,
Chợt hiểu
ra anh rộng một tấm lòng.
Ngoài cửa
sổ là bầu trời mênh mông,
Khi nắng
đẹp, khi mây mù giăng lối,
Căn phòng
độc thân có anh bối rối,
Em đến
thăm không hẹn trước. Bất ngờ !
Em không
trách đâu, cuộc sống bộn bề,
Trên bàn
viết ly cà phê uống dở,
Chiếc lá
khô vướng mình bên khung cửa,
Không ai
gỡ giùm cho lá bay đi.
Có phải
anh là chiếc lá vàng kia ?
Vướng víu
mãi trong căn phòng cô độc,
Khi đêm về
anh có thèm hương tóc ?
Mơ vòng
tay mềm quấn quýt đời nhau ?
Căn phòng
độc thân em đến lần đầu,
Mà quen lối
mà thân từng ngọn cỏ,
Cửa phòng
anh vẫn ơ hờ đón gió,
Em có là
cơn gió lạ chiều nay ?
Thôi nhé
muộn rồi, chúng mình chia tay,
Chân em
bước mà lòng em ai giữ?,
Em quay lại,
nhìn qua khung cửa sổ,
Căn phòng
độc thân vẫn chỉ một người.
Nguyễn thị
Thanh Dương
No comments:
Post a Comment