Wednesday, June 23, 2021

UẤT ỨC VIỆT NAM ( Ý NGA) & MỘT MÙA XUÂN RẤT XA (THÁI LAN/NỮ LAN-DALLAS)

 


UẤT-ỨC VIỆT-NAM

*

Kính tặng những Người Yêu Tuyệt Vời Của Lính VNCH


Buồn ơi dai dẳng sầu không dứt
Bứt-rứt chiều buồn với nắng hanh
Buổi sáng bướm vàng đâu mất cả?
Mình tôi hong tóc nhớ về Anh.
1975
Em ngồi hong tóc đón Anh
Người Ta quên hẹn, nắng hanh, em buồn
Tóc khô, mi ướt giọt tuôn
Thôi không thèm đón, ra vườn ngắm hoa.


Người Ta rất khéo làm hòa
Chớ nên gây chiến kẻo ra vụng-về.
*
Khéo yêu em đợi nhiêu khê
Một chiều rồi lại lê-thê bao chiều
Em đợi, mái dột tường xiêu
Mẹ đợi, đôi mắt đăm-chiêu tuổi già!
1985
Ai ngờ giặc quyết không tha
Đã lính thời chiến thì ma thời “bình”
Bây giờ cỏ mộ anh xanh
Bây giờ em phải loanh quanh đầu đường.


Mới kinh-tế, mới thị trường
Đuổi dân, đánh cướp… có nhường chi đâu!
Đợi anh tóc Mẹ bạc màu
Cả dân-tộc đợi, bao lâu hết chờ?
1986
Giỗ anh, này một bài thơ
Tâm trinh chung thủy mắt mờ trầm hương
Anh ơi chỉ một đoạn đường
Ngỡ rằng tạm-biệt mà thương vô cùng!


Bao nhiêu năm chẳng tương phùng
Nào thân tù tội nghìn trùng đã xa!
1979
Thêm lần chôn cất Mẹ Cha.
Đưa con vượt biển, bôn ba nát hồn
Bởi chàng trăn-trối: “Vì con,
Hãy lo nuôi-nấng bảo-tồn tinh anh”
2005
Xác anh mỏng mảnh, mong-manh
Hồn anh tức-tưởi trời xanh có về?
Đường dài em bước lê-thê
Nuôi con cho vẹn lời thề với anh


Ý Nga, 2005.

 

 

Truyện ngắn của 

TháiLan/NữLan-Dallas

 

Thương tặng các bạn sinh viên Huế, và các bạn từng ở cư xá Jeanne d'Arc & Xavier của một thời vàng son dấu yêu

**********

 

          Một ngày mùa hè Ba chở tôi đến phi trường Phú Bài, Huế đón cậu em từ Đà Lạt ra để giúp Ba và tôi trong việc làm ăn (Me và ba người em còn lại vẫn đi làm, đi học ở xứ sở sương mù). Gặp lại em Vũ sau nhiều tháng xa cách thật là mừng! Nhớ xưa, cả gia đình Ba Me và sáu người con đều quây quần cho đến khi chị và anh lớn đi xa để tiếp tục việc học, để lại lại bốn chị em ngày càng thân nhau hơn. Ôi bao nhiêu là kỷ niệm! 

          Mấy năm nay Ba phải ra Cố Đô để làm việc, một mình tôi đổi "cấp độ" nhỏ thành lớn, (bi chừ là "Học Đại" rồi) nên mới được theo Ba.

          Tôi khệ nệ cầm cây đàn tranh mà Vũ đã mang đến giùm (tôi chỉ mới học đàn tranh được vài tuần ở Tỳ Bà Viện thôi), băng qua phòng chờ ở phi trường, rồi lần ra bên ngoài chỗ để xe. Chợt có hai anh ăn mặc có vẽ như dân “lái tàu bay” từ bên phi trường quân sự tiến đến, hỏi chuyện. Có lẽ vì nhìn thấy một con bé với vẻ mặt chẳng có gì là nghệ sĩ mà lại khuân loại đàn xưa và rất khó chơi này nên hai "ông" tò mò chăng? Sau khi hỏi chuyện và biết tôi ở xứ ngàn thông, các “ông” rất thích, họ khai ra là người dân xứ biển Nha Trang hiền hòa nên thường bay lên đó và họ rất thích thành phố buồn của tôi.

*

          Vài tuần sau, đến lúc nhập học, em tôi phải trở về Đà Lạt, còn tôi thì: “Vào cư xá để học cho yên" như Ba bảo.

          Chỉ vài ngày sau khi đi học thì Quang, một trong hai ông “tài xế máy bay” ấy đã đến cư xá và xin phép "sơ"(soeur) phụ trách trông coi phòng tiếp khách để được gặp tôi, nhưng tôi thối thoát chưa muốn vì chưa thưa chuyện với Ba Me nên “ông ấy” đành ra về. Vài ngày sau, tôi nhận được một lá thư gởi từ Nha Trang, tôi thật thà đưa thư cho Ba đọc, vì Ba đâu có cấm cản chi mô. Ba phán:

          -Lời có vẻ chân thành, nhưng chưa biết bên ngoài ra sao con ạ, các anh ấy thường rất bay bướm, nếu anh ta muốn gặp con ở cư xá, con có thể nói chuyện (vì Ba biết chắc trong phòng khách luôn có sơ ngồi làm giấy tờ ở đó), và con có thể hồi âm thư”.

          Nhiều tháng trôi qua sau đó, đủ để “ông” biến thành “anh” từ lúc nào.     Anh thường có dịp phải bay ra Huế. Có lần anh và bạn lái trực thăng vòng vòng quanh sân trường của tôi. Trời ơi! Cứ bay vần vũ quanh quanh như rứa thì thầy cô và bạn bè không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Trừ Kim Thoa và Ngọc Quỳnh, ở cùng phòng cư xá với tôi, mới biết rõ là ai: 

          -Răng mà anh nớ gan cùng mình luôn!!

          Rồi anh Quang còn đi với bạn để đón tôi lúc tan trường, tôi luôn đi với cô bạn thân Kim Thoa, anh ấy cũng luôn có thêm một người bạn đi cùng. Muốn độn thổ luôn, trời ạ! Hai ông lính thuộc loại dữ dằn, mặc áo bay, đi kèm với hai con bé "chưa lớn", làm chúng tôi vừa đi vừa nép vào nhau, che mặt mình không hết trong khi cả trường ào ra như ong vỡ tổ, Bạn nào cũng ngoảnh mặt lại nhìn xem hai "con" nào mà ghê gớm rứa hè? Chúng tôi thúc nhau bước đi cho thật nhanh làm hai anh phải la lên: 

          -Hai cô làm gì mà như bị ma đuổi vậy?

          Tôi cằn nhằn:

          -Anh đến trường mà không nói trước, bây giờ làm sao tụi em trốn đây? Ngày mai vô lớp học thì chịu sao cho thấu với bạn bè?

          - Thì Thanh Lan cứ bảo là ông anh ở Nha Trang đi công tác ra thăm thôi mà, có gì nghiêm trọng đâu?

          Sau này tôi mới biết, anh ấy lúc nào cũng vậy, tất cả những việc gì nguy hiểm, kinh khủng đối với anh đều nhẹ "như lông hồng". Tôi hù:

          -Không phải lúc nào cũng tốt đâu nha anh!

          Thường ngày hai đức nữ sinh chúng tôi vẫn vừa rảo bước vừa ngắm cảnh thơ mộng của kinh đô các "mệ" ngày xưa, qua con sông với cầu Trường Tiền nên thơ, hàng cây phượng vỹ đến mùa hè nở đỏ rực cả một góc trời, xa xa là núi Ngự Bình ngắm hoài không chán, nhưng hôm nay “dân số” tăng gấp đôi từ 2 thành 4 nên phái  nữ chúng tôi chỉ cúi mặt mà chạy, không dám nhìn ngang ngửa chi hết làm hai anh chỉ dám đưa chúng tôi về cư xá, sau khi bị từ chối ra quán uống nước với các anh. Xứ Huế cổ kính này cũng cổ… hủ về phong tục, nên chúng tôi rất ngại.

*

          Rồi một hôm anh Hoàng, bạn của anh Quang, nhắn tôi:

          -Thanh Lan, mai tụi anh lại phải bay đi Pleiku rồi, cho anh Quang nói chuyện với Lan một chút nhé? Anh sẽ ra quán cà phê gần đây đợi Quang, Lan cứ nói chuyện thoải  mái với Quang đi

          Sau đó anh Quang vô phòng tiếp khách nói chuyện với tôi một chút, anh hỏi thăm về việc học, về các em rồi dặn tôi nhớ trả lời thư cho anh, khi nào mùa hè tôi về xứ sương mù, có dịp anh sẽ bay lên để thăm Me và các em, rồi sang năm học tới anh sẽ ra đây thăm Ba tôi…

          Mùa hè ấy, khi tôi về Đà Lạt nghỉ vài tuần, anh có đến nhà và nói chuyện với Me và các em. Có một hôm, em tôi mới đi lấy hình chụp cả nhà về, còn để trên bàn của phòng khách chưa kịp cất thì anh ấy đến và muốn xem. Anh đã chọn một hình chân dung của tôi, và nói rằng kỳ này các anh đi Bảo Lộc, sẽ có giờ rảnh để anh vẽ hình tôi. Thế là ít lâu sau tôi nhận được một bức hình vẽ bằng bút chì rất đẹp, nhờ thế tôi lại biết thêm một tài năng của anh ấy, tôi tự nhủ: sau này anh vẽ hình các con, chắc là tuyệt lắm nhỉ? Ôi! Cô bé lại mơ mộng hão huyền nữa rồi!

          Có lần anh đưa cho tôi tập thơ "Ta Chờ Em Từ Ba Mươi Năm" của thi sĩ Vũ Hoàng Chương làm tôi thắc mắc không biết lúc đó anh bao nhiêu tuổi nữa?

*

          Thế rồi năm 1975

          Mấy tháng trời chỉ có thư từ qua lại vì độ này anh không bay ra Huế nữa.

          Tháng 3, người dân Huế vẫn chưa quên hết đau thương với Mậu Thân 1968, nay lại chồng chất nhau trên những chiếc xe đò lớn nhỏ để vô Đà Nẵng, có xe traction ngày thường chỉ chở được 5 người, nay chất thành 8, 9, 10 người, rồi những chiếc minivans thì nhét như cá hộp. Vậy mà vô Đà Nẵng cũng không yên, lại ùa nhau ra phi trường, ra bến cảng... Tôi cùng gia đình người bác ruột lênh đênh trên biển cả một tuần trong khi Ba đã đi nước ngoài vì công việc, chưa về lại. Suốt một tuần lễ lênh đênh cùng mây nước, ban ngày thì khô rát nóng cháy như lòng tôi không biết Ba Me tôi đang ở đâu, các anh chị em có được bình an không? Bảy ngày mà dài như bảy năm, nhất là buổi tối thì dài lê thê, không thể nào chớp mắt với sóng biển, dập dềnh như những lo âu của tôi dành cho anh, anh Quang ơi! Gia đình anh có được an toàn không, anh đang ở đâu? Cầu mong sao anh làm tròn nhiệm vụ người trai thời loạn như bậc cha anh nhé! Dù cho có hy sinh cũng không màng, anh ơi! 

          Rồi chiếc xà lan cũng cặp bến Vũng Tàu cho tôi lên Saigon. Đến được nhà anh chị tôi, thật mừng rỡ biết bao khi gặp lại gia đình anh chị cùng Ba tôi, vừa mới trở về được vài hôm, Me cùng các em đang đi xe đò từ Đà Lạt xuống đây.

 

          Một buổi trưa của Hòn Ngọc Viễn Đông nóng như thiêu: Vũ, cậu em "xe tơ, kết tóc" chở tôi bằng Honda trên đường Võ Di Nguy, Phú Nhuận, đến đèn đỏ đường rầy xe lửa, tôi nhìn qua con đường đối diện thì bất chợt thấy anh Quang. Ôi, phải chăng đây là ý trời? Nhiều tuần nay không được tin tức nay được gặp lại anh chúng tôi mừng quá!

          Rồi một buổi tối cuối tháng 4, anh Quang đã đến nhà anh tôi ở Quận 5 gặp Ba Me và xin cho tôi được bay đi đảo Guam, xứ Cờ Hoa với anh cùng đồng đội. (lúc đó cả gia đình đều về sống ở nhà anh Chung của tôi), tôi không chịu vì đi như vậy biết có gặp lại Cha Mẹ anh chị em được không? Với lại đã cưới hỏi gì đâu. Thế là vài tháng sau gia đình anh đã trở về miền Thùy Dương, sau khi tạm trú nhà bà con ở Saigon ít lâu, còn tôi thì theo Ba về Nha Trang để thăm người cô ruột, chị của Ba.

          Nhờ thế, tôi được đi chơi biển với anh trong một buổi chiều có sóng thật lớn. Suốt bao nhiêu tháng quen nhau, đây là lần đầu tiên tôi đi chơi với anh (tôi luôn yêu thương thành phố biển này, ngày xưa cả gia đình thường được Ba chở đi nghỉ hè, nên mấy chị em chúng tôi đều rất mê biển, cát, và sóng). Ôi! Hạnh phúc làm sao! Cả anh và tôi cùng đùa nghịch với cát, nắm cát vào tay rồi bỏ vào tay đứa kia, nhưng không giữ được nên cát lại tuôn ra. Chúng tôi đi dạo rồi chạy đuổi nhau ở mép biển cùng nước và cát, rồi dừng lại nhìn mặt trời lặn sao mà đáng yêu quá! Tôi luôn yêu cảnh bình minh hoặc hoàng hôn, nhưng sao mà hôm nay nó đẹp lạ thường?  Ai đã nói: "Người buồn, cảnh có vui đâu bao giờ", nhưng đối với người vui như tôi thì cảnh lại quá thơ mộng. Hạnh phúc ơi...

          Lúc đưa tôi về nhà cô, anh đưa tôi một tấm thiệp có hình bầu trời đầy sao, và bên dưới có một cô bé đang nhìn lên, bên trong có viết:

" Người là vì sao nhỏ bé

Ta mãi ước cho lòng làm bầu trời xanh xanh

Người về lòng ta thương nhớ

Ta khẽ hỏi đưa người hay thầm người đưa ta..."  *(1)

          Hôm sau, anh lại đến nhà thăm cô, thăm Ba và xin phép đưa tôi đi dạo một vòng. Những đường phố xứ biển quá đẹp, với từng hàng cây phượng vỹ vẫn còn đỏ rực hoa mùa hè muộn, cây trứng cá với trái nhỏ đỏ li ti thật  xinh  và những hàng  dương liễu dọc theo bờ biển thơ mộng làm sao. Anh đưa tôi lên tượng Phật Bà thật uy nghi trên đỉnh đồi Trại Thủy, chúng tôi đứng trên đỉnh đồi nhìn xuống thành phố đẹp, (nét đẹp ấy đã in trong trí tôi bao nhiêu năm nay, bây giờ mỗi khi ngủ tôi vẫn thường nhớ lại cảnh tượng nên thơ này). Tôi tung tăng tìm những cọng hoa mắc cỡ (hoa trinh nữ), rồi đụng vào lá cho lá khép lại và nói với anh:

          -Anh ơi! Mai sau anh trồng hoa này phía sau nhà mình để em chơi như thế này nhé anh?"

          Anh cười:

          -Chịu thua cái con bé chẳng chịu lớn chi hết này!

          Sau khi đi một vòng, đến dưới chân bức tượng Phật, anh cầm tay tôi, nhìn vào mắt tôi thật lâu, và nói:

          - "Bé chờ anh nhé, Bé ơi?"

          Tôi đã nghẹn ngào, mãi một lúc sau mới nói được:

          -Em sẽ là Hòn Vọng Phu, nếu anh không… trở về

          Những phút giây hạnh phúc ấy như bóng câu qua cửa sổ, như dòng nhạc:

"Anh vuốt tóc em, một lần cuối, một lần cuối cùng, rồi thôi...

Anh hốt trăng thanh, trên áo em xanh, một lần cuối, như những lần đó xa xôi"...*(2)

          Cuối cùng thì Ba và tôi cũng phải từ giã để trở về xứ Ngàn Hoa, còn anh thì đi biền biệt

          Sau này, từ trại tù, anh đã viết cho tôi:

          -Mỗi kỳ trăng tròn anh thường nhìn lên ánh trăng để tìm ánh mắt em ngày nào đã phản chiếu ánh trăng đó, Ti ơi! Anh nhớ em quay quắt! Nhớ đôi mắt thật buồn của em! Bé ơi!

          Những ngày thăm nuôi:

"Em ngậm ngùi khóc thương

Thương anh đợi mòn mỏi

Hờn căm ngút đoạn trường" *(3)

          Ngày anh được trở về mừng mừng tủi tủi kể làm sao cho xiết... Rồi ngày được định cư ở bến bờ tự do... Ba ơi, cái ông tài xế máy bay ni không có bay bướm chi hết Ba à!

          *

          Bao nhiêu mùa Xuân đã đi qua, anh và em đều mong ước một mùa Xuân  được trở về, để đến những nơi chốn của thuở vàng son ấy trên Đất Mẹ, nhưng bây giờ chỉ còn các con và em thôi, còn Anh đã ra đi. Em nghe nói Saigon, Đà Lạt, Huế, sân bay Phú Bài, ngôi trường mến yêu, những con đường thân thương, Nha Trang, sóng và cát biển… mang đầy kỷ niệm dấu yêu của chúng mình đã không còn như xưa! Em vẫn thường kể cho các con nghe với lòng hoài niệm thương quý trong nghẹn ngào. Hôm nay ngày rằm cuối năm, trăng sáng vằng vặc, em lại nhìn lên ánh trăng, dõi tìm đôi mắt của anh ngày xưa đã cùng em nhìn về một hướng.

          Anh Quang ơi! Từ trên cao ấy, anh có sẽ cùng mẹ con em, một ngày nào đó, đi thăm lại những con đường có lá me bay, những đồi thông con suối… không anh? Trong phòng của mình vẫn còn bức chân dung ngày xưa anh đã họa lại hình em cùng chiếc áo bay ngày nào của anh vẫn ở bên em. Quang ơi!

Những tưởng yêu thương đến trọn kiếp

Mong sẽ trăm năm cùng bạc đầu

------

Vầng trăng xưa, ngươi có nhớ gì không?

(Vũ Hoàng Chương- Ta Đợi Em Từ Ba Mươi Năm)

          Bao giờ gia đình mình sẽ lại có được một Mùa Xuân Trọn Vẹn như mình từng ước mơ khi mà anh và em đã vĩnh viễn là hai thế giới âm dương cách trở đôi đàng?

 

TháiLan/NữLan-Dallas



No comments: