TẠI SAO? (Tựa
đề nguyên tác: DƯỚI BÓNG CÂY TẦN BÌ ) -HENRY GREVILLE- TL dich
Hai người đang đi chậm chậm trên lối
đi bằng đất hẹp thỉnh thoảng có những con đường mòn xanh mơn mởn cắt ngang, mà
cứ hai năm một lần những xe đẩy chở cỏ khô hoặc lúa mì xâm phạm vào những đám
hoa cúc và cỏ. Những cơn mưa gần đây đã tạo thành từng vũng ao nhỏ ở những đoạn
lồi lõm ; nhưng ở phần giữa đường, đầy bụi bặm và rải rác có dấu vết móng
ngựa, thì khúc đường cũng khá rộng để hai người có thể sánh đôi.
- Vậy là nàng không đồng ý phải
không?
Anh thanh niên hỏi một cách gượng gạo,
đôi mắt nhìn xuống đất và ngón tay quay quay một cong yến mạch dại.
Cô gái vẫn im lặng.
Ôi, sao anh ấy có thể tàn nhẫn
khi nói rằng chính cô là người không muốn! tại sao trong những ngày tháng dài
như thế mà anh không đoán được chính anh là người mà nàng yêu? Cô cúi đầu xuống
và cầm góc tạp dề màu xanh lên, mân mê, cuộn tròn rồi lại thả ra trong đôi tay
run rẩy của mình để tỏ ra không lúng túng, cũng giống như anh xoay vòng cọng cỏ
của mình để có thái độ vững vàng.
- Có thật là nàng không muốn? Nàng có
nhớ không, chúng ta đã cùng nhau Rước Lễ Lần Đầu, nàng không còn nhớ gì sao?
Cô liếc nhìn tháp chuông nhỏ nhô lên
trên hàng rào rồi lại nhìn con đường, bây giờ đám bụi dày đặc đã tạo thành một
tấm thảm nhung.
-Thời đó nàng đã yêu tôi rất
nhiều, anh tiếp tục nói một cách cay đắng, - nhưng trái tim em đã
thay đổi : lúc đó em nói là không thể sống mà không có tôi bên cạnh; rồi
sau đó, em đã không còn thích thú khi nhìn thấy tôi nữa.
Cô ấy không nói gì; đôi má cô bỗng ửng
hồng thêm lên; anh nghĩ cô sẽ nói điều gì, nhưng cô vẫn im lặng, và tiếp tục đi
bên cạnh anh.
Con đường trở nên hẹp hơn, những nhánh
cây tần bì và những cây cỏ đang giăng qua đầu họ. Một ngày ảm đạm, êm dịu, lòng
thật ngậm ngùi đang đến với họ, len lỏi qua những tán lá, và những tia
nắng mặt trời vừa mới nhảy múa dưới chân họ trên con đường được lót bằng thảm
cỏ hoang, o do hầu như không còn nhìn thấy những con đường mòn nữa.
Anh tiến lại gần hơn và nắm lấy góc
tạp dề mà không chạm vào bàn tay run rẩy của cô gái.
-Vâng, tôi nghĩ rằng em đã yêu tôi;
tôi đã nghĩ rằng hai chúng ta sẽ dành cả cuộc đời bên nhau; gia đình em không
giàu có, tôi cũng chẳng khá hơn; Điều này chẳng ảnh hưởng gì đến chúng ta cả,
đúng không nàng? Dù thế nào đi nữa, chúng ta vẫn hạnh phúc bên nhau, chỉ cần
trong gia đình ta có tình yêu là đủ? Nhưng em đầy tham vọng, tôi hiểu
rồi, em chỉ muốn giàu có và trở nên nghiệp chủ, chắc hẳn là thế; em rất
sợ phải sống trong nghèo khó... Ôi! Nếu tôi suy nghĩ như em, về phần tôi, giờ
này tôi đã kết hôn, đã có một cô vợ bên tôi rồi! Nhưng rồi tôi tự nhủ: Ta sẽ
chỉ kết hôn với người ta yêu, và tôi đã tự hứa với mình như thế, không sai vào
đâu được! Còn em, trái tim của em muốn tìm kiếm một nơi khá hơn, có địa vị hơn,
phải không? Em muốn vươn lên khỏi vị trí hiện tại của em, đúng không?
Anh buông góc tạp dề ra và bực bội
nhìn cô. Những người nông dân gặt lúa đang mài lưỡi hái của họ ở cánh đồng cỏ
bên dưới; ta có thể nghe thấy tiếng cối xay đang xoay đều đặn trên dòng sông
nhỏ. Một điệp khúc của một đoạn hát vượt qua không gian đang mơn man trên đầu họ, và tan nhanh trong bầu khí tháng
sáu nóng rực...
"Ôi chàng của em!" cô gái
thốt lên, vừa đặt cả hai tay lên vai chàng , và nhìn anh bằng đôi mắt sâu
thẳm, đẫm lệ; em đã vẫn luôn yêu anh, nhưng anh chưa bao giờ nói lời nào, và
sáng nay cha đã hứa gả em cho một người khác, chàng ơi chàng!
Cô buông lơi hai bàn tay một cách chậm
chạp, chán chường xuống chiếc yếm... Trên kia những tia nắng óng ánh đổi màu
đang nhảy múa qua những chiếc lá, và họ đứng đó, bất động, chỉ biết nhìn nhau,
lòng mang một nỗi tuyệt vọng khôn cùng; và ở một nơi xa xăm, một gã nào
đó vô cùng hạnh phúc đang hân hoan ngân lên bài ca thánh thót, xuyên qua cỏ cây
núi rừng, vang rền, bay bổng trên đầu hai người đau khổ . . .
HENRY GREVILLE- Thái Lan -
dich
No comments:
Post a Comment