Đặng Kim Côn
Nắng Chiều Rơi
Hứa sẽ một ngày về Nguyễn Huệ
Bao năm lời hứa chẳng phai mờ
Chiến tranh, tù tội và cơm áo
Trường cứ xa như lời hứa xưa!
Bao nhiêu năm ấy bao dâu biển
Lời hứa còn canh cánh dặm ngàn
Đôi khi có dịp ngang trường cũ
Nghe lòng Nguyễn Huệ buồn mênh mang…
Nguyễn Huệ, nhìn đâu? Hoa mắt tượng!
Đàn con trăm hướng mấy quê nhà!
Và em, một thoáng mây chiều, tím…
Nhạn có theo về núi Nhạn xa?
Kỷ niệm ngẩn ngơ từng quên nhớ
Giọng ai vẫn vẽ giòng Sông Ba
Loáng thoáng bên hiên trường thầy bạn
Nguyễn Huệ ai, sao lạ hoắc Tuy Hòa
Dấu khắc xưa già theo gốc phượng
Năm tháng đã thâm vết sẹo đời
Tiếng lá rơi sân trường, cũng lạ
Bạn, thầy… từng vạt nắng chiều rơi…
1979
Bên Ngõ
Ðưa em về dưới truông tre vắng
Ngõ cách lòng nhau một chặng tình
Rồi như cánh vạc về hiu hắt
Một bóng trăng và một bóng anh.
Bên trong ngõ khép không dời gót
Có một vầng trăng lặng lẽ nhòa
Tíếng bước bâng khuâng buồng ngực tối
Ngậm ngùi cách vạc cuối trời xa.
Trăng cứ đêm đêm lung linh bóng lá
Rơi xuống truông tre tiếng thở buồn
Ðể đau, để nhớ, vàng bên ngõ
Mộng tàn còn ấm nụ môi hôn.
1982
Trái Tim Tô Thị
Nếu một ngày căn nhà kia sẽ vắng
Sẽ xốn xang từng tiếng bước ra vào
Em lặng đếm chiều xuống từng vạt nắng
Nghe chập chờn đêm tối gọi chiêm bao
Nếu bóng tối không làm em trở lạ
Thì bận lòng chi những bủa vây kia
Tô Thị biết thịt da mình hóa đá
Riêng con tim vẫn ấm đợi ai về
Anh không muốn căn nhà kia sẽ vắng
Một mình em đau giữa bóng đêm anh
Nhưng sao nụ cười thẫn thờ môi đắng
Bao xa kia có được bấy nhiêu tình
Anh bối rối hóa thân vào cổ tích
Đành chịu đau thêm tượng đá ngàn năm
Căn phòng vắng xôn xao từng kịch tính
Môi tìm môi cắn nát nỗi đau thầm
Nếu tiền kiếp nghĩa là không trách oán
Đến hay đi cứ đẹp suốt bài thơ
Để con tim trên đồi cao vẫn sáng
Dẫu ngàn năm không đổi được đôi giờ.
12-4-1982
Đặng Kim Côn
No comments:
Post a Comment