Nhà văn Trường Sơn Lê Xuân
Nhị giới thiệu bài thơ:
Người
Tình “M.16” của Trần Quốc Bảo
Đời lính tụi mình, cha nào cũng cô đơn cả.
Và bởi vì cô đơn, chúng ta trở nên rất đa tình. Đa tình chẳng
phải vì mình là con nhà giàu đẹp giai học giỏi, mà vì quá cô đơn mà thôi.
Gặp cái gì cũng có thể yêu được...
Yêu từ một đám mây lạc loài bay tít mãi trên cao, đến
con suối nhỏ rù rì nằm quyện dưới chân....
Yêu từ bao thuốc lá Basto Xanh Basto đỏ hay gói
Capstan, đến cái hộp quẹt Zippo mà dù nghèo đến đâu, ai cũng phải dành dụm để
sắm một cái. Đi hành quân hay đi biệt phái, những đêm nằm không cô quạnh,
lấy cái hộp quẹt Zippo ra bật nghe cách cách vài cái thôi cũng thấy vui tai,
phần nào thay thế được tiếng nói thầm thì ngọt ngào của người tình hiện
đang làm gì đó ở một chỗ rất xa...
Yêu nhiều thứ lắm, nhưng yêu nhất, phải nói là yêu người
tình M-16. Dù ăn dù ngủ dù làm gì đi nữa, không thể không có người tình
M-16 trong tay...
Tặng quý anh chị em một bài thơ nói về “Người tình M-16 của
Trần Quốc Bảo”. Đã hơn 40 năm rồi không còn gặp mặt
nhau mà ông vẫn còn nhớ đến em, làm thơ tặng em, thì quả thật là lính
chung tình. Ngày xưa, chắc là ông phải yêu em lắm.
Ai bảo lính đa tình mà không biết chung tình xin hãy đọc bài thơ
này.
Trường
Sơn Lê Xuân Nhị
Thơ Trần Quốc Bảo
M-16
Ta với Em Mười Sáu thuở nào
Chúng mình vừa gặp đã yêu nhau
Trong cơn thác loạn trao thân phận
Ôm xiết ghì em giữa chiến hào
Ánh hỏa châu soi rực chiến hào
Kề vai áp má chốn binh đao
Tuy không hò hẹn mà sinh tử
Mà chẳng rời tay một phút nào
Đâu quản gian truân nguy hiểm nào
Băng ngàn lũng thấp vượt đồi cao
Bốn vùng chiến thuật mình khăng khít
Mỏ vẹt, Khe xanh, đến Hạ Lào
Kỷ niệm không quên ở Hạ Lào
Đêm vùng hỏa tuyến đẹp trăng sao
Đưa nhau vào trận như vào mộng
Ta tắm em trong suối máu đào
Từng biết bao phen nhuộm máu đào
Tung hoành Bến hải tới Cà mâu
Diệt thù, quyết bảo toàn sông núi
Gối đất nằm sương trấn địa đầu
Thép lửa bừng hoa tại tuyến đầu
Ai ngờ một thoáng đã tàn mau
Ta đi cúi mặt lìa sông núi
Lê bước chân hoang khắp địa cầu
Duyên cũ không như ý sở cầu
Nửa chừng dang dở bởi vì đâu
Xưa nay Lính và Em Mười Sáu
Tình vẫn mang mang vạn cổ sầu
Quốc phá Gia vong vạn cổ sầu
Nhưng còn sông núi, vẫn còn nhau
Chúng mình ươm lại hoa đầu súng
Dành lại Quê Hương một thuở nào.
Trần Quốc
Bảo
Richmond,
Virginia
Địa
chỉ điện thư của Tác Giả:
No comments:
Post a Comment