Thơ Đặng Kim Côn
Tiếng Hát Thời Gian
Em còn nhớ không những ngày mùa đông
Trên đồng rau, con đò trôi ngập ngừng
Chiếc bóng ai về bên bờ cô lẻ
Em gác mái chèo đôi mắt vời trông.
Em còn nhớ không những ngày mùa xuân
Hoa rợp lòng nhau mùa như vô cùng
Những trang thư tình chép bằng giấy vở
Góc phố, sân trường hoa bướm bâng khuâng.
Em còn nhớ không những ngày mùa hè
Vành nón che nghiêng nửa phía trời chia
Hoa nắng hôm nào rơi trên ghế đá
Giờ thôi đâu còn phượng đợi chờ ve.
Em còn nhớ không những ngày mùa thu
Con đường quen xưa buồn như sương mù
Anh bước trên bờ đìu hiu cỏ úa
Đồng rau xưa đâu? Con đò xưa đâu?
1967
Bước Chân Mưa
Mây vẫn tím trên đồi xõa tóc
Người về muôn thủa lẻ loi xưa
Cho anh đến đồi hoa bình thản
Những giọt hồng rơi xuống bước chân mưa.
Xin gió mơn êm và mưa rất nhẹ
Em lên đồi sim hát ngọt ngào
Ðể mỗi dấu chân tím từng hoa nở
Tím tới từng đêm hồn gọi chiêm bao.
Em có dẫn nắng về khua lá mới?
Bắc cầu vồng thả phấn mây bay
Ngày xưa đâu mà ta ngồi đợi
Đếm từng hoa nắng tàn trên tay.
1969
Dốc Cao Dốc Thấp Buồn Thiu, Lá
Vàng
Cũng đành để lá vàng rơi
Trong thăm thẳm mắt thu ngùi hơi mưa
Dấu chân lạnh đã bao giờ
Hồn như lá mục buồn khô bóng mình.
Người đi mang hết trời xanh
Để mưa gió lại trên thành phố quen
Nón che một phía trời nghiêng
Ai quên chiếc bóng trên triền dốc đau.
Cũng đành để lá vàng thu
Người đi bỏ lại sương mù buồn thiu
Dốc cao, dốc thấp đìu hiu
Người về phố đã vàng theo lá vàng.
1971
ĐẶNG KIM CÔN.
No comments:
Post a Comment