Một gia đình Việt ở Oakland
bị trộm vào nhà dí súng, cướp hết tài sản
Apr 8, 2021
Kalynh Ngo
OAKLAND, California (NV) – “Chưa
bao giờ tôi nghĩ những hình ảnh dí súng, cướp của mà mình chỉ thấy trong phim
hành động Mỹ thôi lại xảy ra với chính mình. Bây giờ mỗi khi nhớ lại, tôi tự
nói ước gì đó là giấc mơ thôi, quá hãi hùng.”
Cửa kính nhà bị phá vỡ
(trái), đồ đạc trong phòng bị lục tung. (Hình: Phương Lan cung cấp)
Đó là lời cô Nguyễn Phương Lan, tên tiếng
Anh là Roseni Nguyễn, cư dân thành phố Oakland, miền Bắc California, mở đầu câu
chuyện qua điện thoại khi kể lại với phóng viên nhật báo Người Việt về vụ trộm
cướp mất toàn bộ tài sản xảy ra với gia đình cô một tuần trước.
Giấc mơ có thật
Hai ngày trước khi nhà bị cướp, cô Lan
cho biết mình đã mơ một giấc mơ kỳ lạ. Cô kể: “Đêm đó tôi ngủ mơ thấy
mình đi đâu về đến nhà thì nhà bị đập cửa, mất hết đồ đạc. Tiền, vàng, hột
xoàn, nghĩa là toàn bộ tài sản mất tiêu hết rồi. Giật mình tỉnh dậy, biết mình
nằm mơ, tôi còn mỉm cười nói trời ơi mơ gì kỳ vậy.”
Không ngờ, hai ngày sau, giấc mơ như “ai
đó báo mộng” đã trở thành “ác mộng” thật sự.
Khoảng hơn 9 giờ tối Thứ Bảy, 27 Tháng
Ba, cô Phương Lan trở về nhà sau khi hoàn tất công việc làm hoa quả cho chùa để
chuẩn bị ngày hôm sau là ngày vía Phật Quan Âm. Bé Amy Lê, 7 tuổi, con gái út của
cô, ngồi chơi iPad.
Nhớ lại lúc đó, cô Lan kể: “Tôi và
bé Amy nghe những tiếng động bên ngoài, khoảng 5 đến 10 phút, nhưng cứ nghĩ là
ngoài đường phố hoặc hàng xóm. Sau đó, tôi nghe cả có tiếng nói chuyện với
nhau, nói tiếng Anh, nên càng nghĩ chắc là hàng xóm thôi. Hai mẹ con nhìn nhau,
rồi nghĩ chắc là mấy con sóc trên nóc nhà như trước giờ thôi.”
Chính vì nghĩ như thế, hai mẹ con cô
Phương Lan yên tâm, không làm gì hết.
Những âm thanh “lạ” đó kéo dài gần 15
phút…Và, một tiếng “beng” thật lớn vang lên, và sau đó là tiếng đạp cửa thật mạnh.
Cô Phương Lan và bé Amy cùng mở to mắt và cùng thốt lên: “Oh…no…!!!”
“Tôi cảm thấy lúc đó như trời
sập vậy, kinh hoàng lắm,” cô Lan
nói.
Hai mẹ con cô Nguyễn Phương
Lan. (Hình: Phương Lan cung cấp)
Theo lời cô, một người đàn ông cao lớn,
mặc bộ đồ màu đen, mang khẩu trang, tay cầm súng sừng sững ngay trước mặt hai mẹ
con cô. Người này vừa chĩa súng thẳng vào cô, vừa nói: “Nằm im, không được
nhúc nhích, nếu không người đầu tiên tôi bắn sẽ là con của bà.” Tim cô
đập loạn xạ. Cô nghe rõ bên ngoài phòng khách là tiếng đánh đập, tra tấn chồng
mình – ông Lê Hoàng – và những câu hỏi dồn dập: “Tiền để đâu?”
“Vì sợ bọn cướp đánh đập hoặc
sẽ giết con bé [Amy] nên tôi không dám nhúc nhích gì cả. Con bé rất sợ, nó nằm
im. Tôi cảm nhận được nó đang run rẩy. Họ [tên cướp] bước tới lấy cái mền trùm
lên con bé không cho con bé thấy,” cô Phương
Lan kể.
Trong nỗi sợ hãi và giữa lúc đèn trong
phòng còn sáng, cô vẫn kịp ghi nhớ tên cướp có nước da ngăm đen và đôi mắt to,
đẹp như những người Ấn Độ. Tên cướp liên tục vừa lục tung đồ đạc, vừa nói “không
được nhúc nhích.” Hắn bước đến tháo ngay bộ vòng cô đang đeo trên tay cất
vào túi. Hộp nữ trang gồm đồng hồ, bông tai… cô để ở đầu giường cũng nhanh
chóng bị thu giữ.
“Có lẽ thấy nhiều đồ nhỏ nhỏ
quá nên họ lấy cái bao áo gối rồi cho tất cả vào đó,” cô nói.
Sau đó, chính cô cũng bị tên cướp lấy mền
trùm lên kín người. Kể từ lúc đó, hai mẹ con cô hoàn toàn ngồi trong bóng tối
và nghe ngóng những gì xảy ra trong ngôi nhà của mình.
Ông Lê Hoàng sau đó cũng bị đẩy vào
trong phòng, nơi hai mẹ con cô đang bị trùm kín. Ông Hoàng bị cột chặt tay, ngồi
dưới đất. Cô nghe tiếng tên cướp đánh, đá vào chồng mình. Cô kể bọn cướp liên tục
hỏi chồng cô là “Tiền để ở đâu.”
“Chồng tôi thì cứ trả lời là
‘I don’t have any money.’ Mà thật là anh đâu có biết vì anh đưa cho tôi cất giữ
hết,” cô kể.
Cánh tay bầm tím của cô
Phương Lan do bị trói. (Hình: Phương Lan cung cấp)
Một nhóm cướp chuyên nghiệp
Sau một hồi vừa đánh vừa hỏi nhưng không
nhận được câu trả lời, những tên cướp buộc phải ngừng tay để lao vào tìm kiếm.
Theo lời cô Lan, họ đi khắp các phòng, lục tung khắp tất cả mọi nơi, ngóc ngách
trong nhà.
“Bọn cướp lục xới từng cái tủ
không chừa cái nào. Tôi nghe chúng vừa lục vừa nói chuyện với đồng bọn bên
ngoài bằng talkie walkie. Tên trong này hỏi là ‘Bên ngoài có ok không?’ Tên bên ngoài trả lời là ‘Chưa có động tĩnh gì, tiếp tục
tìm kiếm đi,’” cô Lan kể.
Cứ khoảng 5, 10 phút, nhóm này lại gọi
cho nhau để “check” an toàn giữa bên trong và bên ngoài. Qua cách liên lạc bằng
talkie walkie trong lúc “hành nghề” như thế, cô nghĩ đây phải là một nhóm cướp
chuyên nghiệp. Thêm nữa, cũng theo lời cô kể, chính vì có người bên ngoài canh
giữ, những người bên trong mới có thời gian lục tung tất cả mọi thứ, từ những
phong bì thư bưu điện cho tất cả ngăn kéo tủ trong nhà.
“Tôi nghe tên ngoài kia hỏi
tên trong này là đã đổ hết thùng gạo ra chưa. Tên trong này nói là đang đổ ra
mà không thấy gì hết. Xong, ngoài kia hỏi ‘Mày có lục trong tủ lạnh chưa?’ Rồi
một tên khác nói ‘Coi chừng họ nhét tiền trong tượng Buddha đó, lấy tượng
Buddha ra.’ Cũng may họ đã không đập tượng của tôi.”
Một tiếng đồng hồ trôi qua. Nhóm người
này vẫn không ngưng lục soát. Cô thú thật là cứ mỗi một giây qua đi thì nỗi sợ
trong cô lại tăng lên. Thỉnh thoảng, cô hỏi nhỏ (vẫn bị chiếc chăn phủ kín người)
chồng mình: “Anh ơi anh có sao không?” Khi nghe cô hỏi như thế,
con gái cô lại thì thầm: “Mom, quiet, or they will kill us.”
Tấm mền hai lớp phủ kín người cô bé 7 tuổi
trong suốt một tiếng đồng hồ làm cho cho cô bị ngạt thở. Lâu lâu cô bé phải hé
tấm mền lên để thở rồi lại chui vào trong. Cô Phương Lan nói: “Đôi khi
tôi hé mền nhìn qua không thấy con bé đâu, không thấy nó nhúc nhích gì cả, tôi
sợ quá quàng tay qua, rờ được con bé mới yên tâm. Lúc đó, nó nói nhỏ nhỏ ‘Con
không sao, đừng lo.’”
Mọi thứ trong phòng bị trộm
lục tung. (Hình: Phương Lan cung cấp)
“Trạm” cuối cùng
Sau khoảng một tiếng tìm kiếm, nhóm người
này vẫn chưa bỏ cuộc. “Trạm” cuối cùng họ đi vào là nhà tắm trong phòng cô
Phương Lan.
“Lúc tôi nghe tiếng bọn cướp
đi vào trong nhà tắm, kéo cái tủ phía dưới cái ‘sink’ rồi lôi những chai xà
bông, đồ sấy tóc ra là tôi biết… thôi rồi,” cô Lan kể về giây phút mất toàn bộ tài sản tiết kiệm giá trị nhất
của mình, đó là vàng và hột xoàn – tài sản lớn nhất của cuộc đời cô, theo lời
cô nói.
Khi được hỏi vì sao không gửi những tài
sản giá trị đó vào ngân hàng, hoặc “saving box?” Cô Lan nói vì cô không nghĩ rằng
những chuyện này lại xảy đến với mình.
Gia đình cô Nguyễn Phương Lan thuê ngôi
nhà này đã được ba năm. Cô làm công việc bán hàng online. Chồng cô, ông Lê
Hoàng làm nghề tự do. Khu vực nơi gia đình cô ở, khá đông người gốc Á. Theo lời
cô Lan nói, vài ngôi nhà đã từng bị trộm cướp. Có nhà thậm chí từng bị trộm… ba
lần. Chính ngôi nhà cô đang thuê cũng từng một lần bị trộm trước khi gia đình
cô dọn vào.
Chính vì vậy, khi chuyện này xảy ra với
chính gia đình mình, cô nghĩ rằng nhóm cướp này đã rất quen thuộc với các gia
đình gốc Á, đặc biệt là người Việt. Cô nói: “Tôi thấy nhóm người này họ rất
rành cách cất giữ tiền bạc, tài sản của người Việt mình nên chúng rất kiên nhẫn
tìm kiếm.”
Khi đã lấy được vật muốn lấy, nhóm người
này vẫn còn “luyến tiếc.” Họ đi lục tiếp từng phòng khác. Đến căn phòng của người
con trai của cô Lan, họ “gom” được một tài sản khác, đó là hàng chục đôi giày
thể thao hàng hiệu Nike, Adidas đắt tiền.
“Tôi nghe bọn họ còn nói với
nhau ‘Men, all size 9 and 10,’” cô Lan nhớ
lại.
Sau khi “không còn gì để lấy,” nhóm người
này rời đi. Đợi cho thật yên ắng khoảng 5, 10 phút, cô tự cởi trói cho mình. Cô
Lan bị trói tay bằng một đôi vớ mỏng. Sau đó, cô cởi trói cho chồng mình, vốn bị
trói tay ngược ra sau bằng dây điện. Mọi người chạy ra ngoài và cầu cứu hàng
xóm cũng như gọi cảnh sát.
Đã một tuần đã trôi qua kể từ đêm kinh
hoàng đó, cô bé Amy thỉnh thoảng vẫn còn bị giật mình do những tiếng động lạ.
Cô bé luôn nói với mẹ: “Momy, I do not want them to come back.”
Một trang gofundme cũng được những người
bạn của gia đình cô Phương Lan lập ra, kêu gọi sự giúp đỡ của mọi người. Đến thời
điểm hiện tại, số tiền nhận được khoảng $130,000. [qd]
No comments:
Post a Comment