|    
 Sau khi bố tôi mất được ba năm, ông ấy
  đã đến nhà tôi. So với người cha của tôi, ông ấy tầm thường đến nỗi chẳng có
  ưu điểm gì đáng để nói đến.Nhưng mà, người mẹ ngoài 50 tuổi của tôi cần có một người bầu bạn, mà yêu cầu
  của người già đã ngoài 50 đối với một nửa kia chỉ cần phẩm cách tốt là được rồi.
 Về mặt này ông ấy có đủ điều kiện, bởi ông là người tốt nổi tiếng gần xa, là
  người thật thà chất phác. Cái hôm gặp gỡ lần đầu tiên với mẹ tôi, ông rất bối
  rối.
 
 
 
 Bởi ông biết rất rõ rằng mọi phương diện của mình đều không có ưu thế: nhà
  thì chật hẹp, tiền lương thì ít, ông chỉ là một công nhân phổ thông nghỉ hưu,
  hơn nữa nhà của cậu con trai vừa mới kết hôn cũng cần đến sự giúp đỡ của ông.
 Thật lòng, mẹ tôi cũng chỉ vì nể mặt người mai mối nên mới quyết định đến gặp
  ông ấy. Và cuối cùng, mẹ đã có thiện cảm với ông ấy bởi tài nghệ nấu nướng của
  ông.
 Sau khi gặp mặt, ông ấy nói: "Bà Hồng này, tôi biết điều kiện của bà rất
  tốt, không thiếu gì cả, thật tôi không có gì đáng để gửi tặng bà. Nhưng dù thế
  nào, chúng ta hãy thử quen nhau xem sao, chiều nay bà hãy ở lại nhà tôi dùng
  bữa cơm đạm bạc nhé!".
 Tấm lòng chân thành của ông khiến mẹ tôi không nỡ từ chối, bà đã ở lại. Ông
  không để bà động tay đến, thoáng chốc đã làm một bát canh với bốn loại rau, đặc
  biệt là món bí ngô nấu thịt, mẹ tôi đã ăn ngon đến không nỡ đặt đũa xuống.
 Trước khi đi, ông đã nói với mẹ tôi rằng: "Sau này nếu như muốn ăn nữa,
  thì hãy đến đây. Nhà tôi tuy không khá giả lắm, nhưng chiêu đãi món bí ngô
  thì không tốn công phí sức chút nào".
 Về sau, mẹ tôi lần lượt gặp thêm vài người lão niên khác nữa, tuy điều kiện của
  mọi người mẹ gặp đều tốt hơn ông ấy, nhưng cuối cùng mẹ tôi vẫn chọn ông.
 Lí do thật ra cũng được xem là ích kỷ, bà ấy đã phục vụ và chăm sóc ba tôi
  hơn nửa đời người rồi, lần này bà muốn một lần được người ta chăm sóc lại.
 Cứ như vậy, ông ấy và mẹ tôi đã đến với nhau…
 Hôm đó, ông ấy, mẹ tôi, thêm tôi nữa, còn có gia đình ba người của con trai
  ông cùng dùng một bữa cơm với nhau.
 Tôi đặc biệt sắp xếp bữa cơm này trong một khách sạn năm sao sang trọng, bên
  ngoài thì là bày tỏ sự tôn trọng đối với ông, thật ra là thông qua đó tôi thể
  hiện đẳng cấp của mình.
 Khi rời khỏi khách sạn, ông nhẹ nhàng nói với tôi: "Từ nay chúng ta đã
  là người nhà với nhau rồi, là hai bố con đấy! Sau này nếu con muốn mời bố ăn
  cơm thì chỉ việc đi đến những quán ăn bên đường là được rồi, ở đó bố sẽ ăn được
  thoải mái hơn, lòng không bị đau và cũng không thấy tiếc tiền".
 Chính tình cảm chân thành của ông đã làm tổn thương cái tâm hư vinh giả dối của
  tôi, khiến tôi cảm thấy đấu trí với một người thật thà, giống như một người lớn
  lấy kẹo để dụ dỗ một đứa con nít vậy, thật là vô sỉ chẳng còn gì để nói nữa.
 Ông ấy đã chăm lo cho mẹ tôi rất tốt, bà ấy mỗi lần gặp tôi đều bảo cần phải
  giảm cân, đó là một giọng điệu hạnh phúc.
 Ông ấy nấu ăn thật sự rất ngon. Một lần nọ, khi cùng ăn cơm với mọi người,
  tôi không nhịn được nói với vợ rằng: "Lần sau khi chú Phúc làm cơm, em
  hãy ở bên cạnh mà học hỏi một chút".
 Tôi thấy sắc mặt của vợ vốn không hề có phần muốn học, trái lại còn có mấy phần
  tức giận.
 Ông vội vàng đứng ra giải vây, ông nói: "Một đời này của bố đều không
  làm được gì tốt cả, chỉ có chút tài nghệ làm được mấy món ăn, các con đều là
  những người làm chuyện đại sự, tuyệt đối đừng có học theo ta, nếu như muốn
  ăn, thì hãy đến đây, đến bất cứ lúc nào cũng được. Nấu ăn, sợ nhất là món ăn
  mình làm ra không có người ăn".
 Hôm chúng tôi ra về, ông ấy đã gói rất nhiều đồ do chính tay ông làm bảo
  chúng tôi mang về, vừa cầm lấy tay tôi vừa nói: "Đừng có khen cơm bố nấu
  ngon nữa, nói thật lòng, hễ có người nói đến ưu điểm này thì bố thấy ngại lắm.
  Một người đàn ông chỉ biết nấu ăn, còn những phương diện khác thì lại không
  làm được trò trống gì cả, đây đâu thể nói là ưu điểm được".
 Trên đường về nhà, tôi đã kể lại cho vợ nghe những lời này của ông. Cô ấy
  nói: "Người như ông ta, trời sinh là số phải phục vụ người ta, trời sinh
  chính là bằng lòng cúi đầu đến sát mặt đất. Mẹ chúng ta có phúc khí, già rồi
  còn làm một hoàng thái hậu".
 Tôi vừa lái xe, vừa dùng mắt liếc nhìn vợ, cảm nhận sự khinh thường của vợ đối
  với ông ấy, trong lòng lại không biện giải gì cho ông. Rốt cuộc, ông trước
  sau vẫn là một người ngoài mà.
 Hôm tôi dọn sang nhà mới, ông ấy và mẹ đã đến giúp tôi cúng đất đai gia trạch
  cho chúng tôi. Ông đã làm theo tập tục một cách cẩn thận, kỹ càng, đâu vào đấy.
  Nhưng, đến lúc ăn cơm, ông lại không xuất hiện trên ghế dành cho bề trên, tìm
  khắp nơi đều không thấy ông ấy, gọi điện thoại cho ông, cũng ở trong tình trạng
  khóa máy.
 Dường như đã tính toán kỹ thời gian, khi khách khứa đi hết cả, ông đã quay trở
  lại, cẩn thận dọn dẹp đống bát đĩa bừa bộn đó, đem những đồ ăn còn thừa lại đựng
  trong hộp cơm mà ông đã chuẩn bị sẵn, để mang về nhà ăn.
 Mẹ không mong ông làm như vậy, cảm thấy tủi thân cho ông, ông nhỏ tiếng nói
  thầm với bà rằng: "Buổi tối anh sẽ nấu cơm mới cho em, những cái này anh
  sẽ tự ăn hết".
 Mẹ nói: "Làm gì mà ngày nào cũng phải ăn cơm thừa rau thừa như vậy chứ?
  Anh có biết rằng em thấy anh làm như vậy, trong lòng rất khó chịu hay
  không?".
 Ông ấy an ủi mẹ tôi rằng: "Em tuyệt đối đừng thấy khó chịu, để anh nhìn
  thấy lãng phí như vậy, trong lòng anh mới không dễ chịu. Tiền của Khôi (tên của
  tôi) đều rất vất vả mà đánh đổi lấy, chúng ta không giúp con nó được gì cả, vậy
  thì hãy gắng sức tiết kiệm thay cho nó".
 Lời của ông khiến mẹ tôi day dứt, sau đó bà ấy quyết định nói với tôi. Nghe mẹ
  nói thay cho ông ấy trong điện thoại, cảm giác trong lòng tôi lúc ấy rất phức
  tạp, đồng thời cũng cảm thấy rất xấu hổ. Dần dần, thiện cảm đối với ông ấy mỗi
  lúc một nhiều hơn.
 Ông ấy âm thầm làm rất nhiều chuyện cho chúng tôi: thay ống nước bị hư trong
  nhà, mỗi ngày đưa cháu đến nhà trẻ và rước cháu về nhà, khi mẹ nằm viện ông ấy
  đã không ngủ không nghỉ mà chăm sóc bà, mãi đến sau khi xuất viện mới nói với
  chúng tôi.
 Chỉ là không ngờ có một ngày, ông cũng ngã bệnh, hơn nữa bệnh còn rất nghiêm
  trọng. Trên đường ông ấy đưa con của tôi đến nhà trẻ thì đột nhiên ngã xuống
  – bệnh tai biến mạch máu não, bán thân bất toại mà nằm trên giường.
 Tôi và con trai của ông ấy, ban đầu đều rất tích cực đối với việc trị liệu của
  ông, chúng tôi mong ông mau chóng khỏe lại, vẫn có thể chịu mệt nhọc vất vả
  mà phục vụ cho chúng tôi giống như trước đây.
 Nhưng mà, ông đã không bao giờ đứng dậy được nữa. Trước đây ông lúc nào cũng
  mỉm cười, không ngờ giờ đây đã biến thành yếu ớt như vậy, lúc nào cũng chảy
  nước mắt.
 Mẹ chăm sóc cho ông, ông khóc; chúng tôi đẩy xe lăn dẫn ông đi chơi vùng ngoại
  ô, ông khóc; nhiều lần nằm viện, nhìn thấy tiền tiêu đi như nước; ông khóc.
 Một ngày, ông đã dùng con dao cạo râu ra sức cắt cổ tay của mình. Cấp cứu
  trong suốt 5 giờ đồng hồ, ông mới từ cõi chết trở về, rất mệt mỏi, cũng rất
  tuyệt vọng.
 Điều thật sự không ngờ rằng, người đầu tiên bỏ ông ấy đi lại chính là con
  trai của ông. Con trai của ông rất ít khi đến thăm ông, sau này còn không ló
  mặt đến một lần. Mỗi lần gọi điện thoại, anh ta đều nói rằng mình đang đi
  công tác, trở về sẽ ghé thăm ông.
 Điều khiến tôi không ngờ hơn nữa, mẹ tôi vào lúc này cũng đề xuất với tôi rằng
  bà muốn chia tay với ông. Hai người vốn dĩ chưa đăng ký, chỉ là chuyện vỗ mạnh
  một cái mỗi người mỗi ngả.
 Mẹ nói với tôi rằng: "Mẹ đã già rồi, không lo nổi cho ông ấy. Mẹ không
  giúp được gì cho con cả, nhưng cũng không thể mang một người cha tàn phế về,
  làm liên lụy con được". Đây chính là hiện thực tàn nhẫn.
 Tôi không muốn để mẹ tôi làm người ác, thế là tôi đành phải nhẫn tâm đóng vai
  kẻ ác, quyết định tự mình đến nói ra chuyện chia tay này.
 Tôi nói với ông, vẫn đang nằm trên giường bệnh rằng: "Chú Phúc, mẹ con bệnh
  rồi". Nước mắt của ông lại tuôn trào ra như mưa. Tôi gắng sức nói tiếp
  những lời tàn nhẫn: "Chú biết đấy, mẹ con cũng đã có tuổi rồi. Những
  ngày này, bà ấy đối với chú như thế nào, chú cũng đã thấy rồi".
 Chú tiếp tục chảy nước mắt gật đầu. Tôi lại nói tiếp: "Chú Phúc, chúng
  con còn phải đi làm, mẹ con sức khỏe lại không tốt. Chú xem như vậy có được
  không, sau khi xuất viện, chú hãy về nhà của chú, con sẽ thuê một bảo mẫu cho
  chú. Đương nhiên, tiền sẽ do con trả, con cũng sẽ thường xuyên đến thăm
  chú".
 Khi nói đến đây, chú không khóc nữa. Chú gật đầu liên hồi, nói một cách cảm
  kích: "Nếu được như vậy thì tốt quá, nếu được như vậy thật đúng là tốt
  quá. Không cần mời bảo mẫu, thật sự không cần…".
 Tôi bước ra khuôn viên của bệnh viện mà chảy nước mắt, không rõ đó là cảm
  giác nhẹ nhõm sau khi được giải thoát, hay là trong lòng có nỗi day dứt không
  nói thành lời.
 Tôi thuê một bảo mẫu cho ông ấy, trả trước chi phí trong một năm. Sau đó, tôi
  đến nhà ông ấy, thuê công nhân tu sửa lại nhà của ông một chút, tôi đã cố gắng
  trọn nhân trọn nghĩa. Không phải vì ông, chỉ vì an ủi nỗi bất an trong lòng.
  Cái ngày ông ấy xuất viện trở về nhà, tôi không đến đón, mà bảo tài xế trong
  đơn vị đến đón ông.
 Tài xế sau khi trở về đã nói với tôi rằng: "Chú Phúc nhờ tôi nói tiếng cảm
  ơn với anh, còn bảo rằng ngay cả con trai ruột của chú, cũng không làm được
  như vậy".
 Những lời này, đã an ủi tôi ít nhiều, khiến tôi nhẹ nhõm phần nào, nhưng loại
  an ủi này vốn không duy trì được bao lâu.
 Ngày Tết không có ông ấy ở nhà, chúng tôi cảm thấy có chút buồn tẻ, không còn
  một người bằng lòng vùi đầu vào trong nhà bếp, làm đủ các loại món ăn cho
  chúng tôi.
 Chúng tôi ngồi ăn cơm tất niên trong khách sạn năm sao, nhưng lại không cảm
  nhận được cái hương vị nồng ấm của ngày Tết nữa. Con trai trên đường về nhà
  nói: "Con muốn ăn món cá chép do ông nội làm".
 Vợ tôi nháy mắt ra hiệu cho con trai đừng nói nữa, nhưng con lại càng dữ dội
  hơn: "Tại sao mọi người không để ông nội về nhà đón Tết, mọi người thật
  đúng là xấu xa mà!".
 Vợ tôi tức giận giáng cho con trai một cái bạt tai thật mạnh. Nhưng cái bạt
  tai đó như là đang đánh vào mặt tôi vậy, khắp mặt sưng lên đau đớn. Một câu
  nói của con trai, khiến cho điều chúng tôi tự thấy an ủi đều đã sụp đổ tan
  tành.
 Tôi nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn thấy đôi mắt của mẹ cũng đang đỏ hoe. Đó là
  ngày 30 Tết buồn biết mấy. Tôi thấy rất nhớ năm ngoái, năm mà ông ấy vẫn còn ở
  nhà chúng tôi, một gia đình ấm cúng hạnh phúc, được xây dựng trong sự lặng lẽ
  của một người.
 Không biết giờ này, chú Phúc đang đón tết với ai? Liệu có nhớ đến chúng tôi
  chăng? Liệu có vì sự vô tâm của chúng tôi mà cảm thấy tủi thân?
 Sau khi đón giao thừa xong, tôi lái xe đi đến chỗ của chú Phúc. Ông ấy bước
  những bước chân tập tễnh ra mở cửa cho tôi, nhìn thấy tôi, miệng thì nở nụ cười,
  nhưng mắt lại đẫm lệ.
 Đi vào ngôi nhà lạnh lẽo của ông, nước mắt của tôi cũng không thể ngăn lại.
  Tôi cầm điện thoại lên gọi cho con trai của ông ấy, sau khi mắng cho anh ta một
  trận, bắt đầu đồ xôi và kho nồi thịt kho cho ông.
 Bảo mẫu đã về nhà đón Tết, trong tủ lạnh đã chuẩn bị sẵn điểm tâm đủ cho ông ấy
  dùng đến ngày 15, trong lòng tôi cũng thầm trách mẹ.
 Những nắm xôi nóng hổi cuối cùng đã giúp nhà ông ấy có được một chút không
  khí ấm cúng của ngày Tết. Chúng tôi cứ ăn một miếng, nước mắt lại rơi lã chã.
 Buổi sáng tinh mơ của ngày mùng một, tôi lảo đảo rời khỏi căn nhà của ông,
  tôi uống rượu. Tôi đậu xe ngay dưới lầu của nhà ông ấy, một mình đi trên con
  đường lạnh tanh, trong lòng đầy thê lương.
 Điện thoại reo lên, là vợ gọi đến: "Anh ở đâu vậy hả?".
 Tôi phát hỏa: "Tôi đang ở trong nhà của một ông lão cô độc, nghe rõ chưa
  hả? Chúng ta là loại người gì vậy hả? Khi ông ấy có thể đi lại được, chúng ta
  lợi dụng người ta; bây giờ ông không cử động được nữa, chúng ta lại gửi trả về.
  Lương tâm chúng ta phải chăng đã bị chó tha mất rồi, vậy mà còn đòi học theo
  người ta nói nhân nghĩa đạo đức, tôi khinh!".
 Ở trên đường cái, tôi mắng chửi bản thân mình thật tệ hại, mắng đủ rồi, mắng
  mệt rồi, tôi không chút do dự mà chạy trở lại, cõng ông ấy trên lưng rồi đi
  ra bên ngoài. Ông giãy giụa, hỏi tôi: "Con làm vậy là sao?".
 Tôi lấy giọng điệu chắc nịch mà nói với ông rằng: "Về nhà".
 Ông ấy đã trở về. Người cảm thấy vui nhất là con trai tôi. Nó vừa ôm vừa hôn
  ông, luôn miệng đòi ăn món cá chép, đòi ăn món mỳ bò, muốn làm thẻ siêu nhân.
 Vợ lôi tôi vào trong phòng, hỏi tôi: "Anh điên rồi sao? Ngay đến cả con
  trai ông ta còn không lo cho ông ta, anh dẫn ông ta về nhà làm gì vậy?".
 Tôi không còn nổi nóng nữa, ôn hòa nhã nhặn nói với cô ấy: "Con trai ông
  ấy làm chuyện không đúng, đó là chuyện của anh ta, không nên lấy đó làm cái cớ
  để chúng ta bỏ rơi ông ấy.
 Anh không yêu cầu em phải xem ông ấy như bố chồng của mình, nhưng mà, nếu như
  em yêu anh, nếu như em biết nghĩ cho anh, thì hãy xem ông ấy như người nhà, bởi
  trong lòng của anh, ông ấy chính là người nhà, chính là người thân, bỏ rơi
  ông ấy thì rất dễ dàng, nhưng không giấu được nỗi day dứt trong tâm. Anh muốn
  tâm mình được thanh thản một chút, chỉ đơn giản vậy thôi".
 Cùng một lời này, khi nói với mẹ, bà nước mắt như mưa, nắm chặt lấy tay tôi
  nói rằng: "Con trai à, mẹ thật không ngờ con lại có tình có nghĩa như vậy".
 Tôi nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi. Nói hơi khó nghe một chút, cho dù sau này
  có một ngày, mẹ mà đi trước chú ấy, con cũng sẽ phụng dưỡng chú ấy đến cuối đời,
  với thu nhập của con hiện giờ, nuôi chú ấy nào là chuyện khó gì? Thêm một người
  thân, thì có gì không tốt chứ?".
 Một lúc sau, con trai tôi đi vào xin tôi: "Bố ơi, đừng có gửi ông nội về
  đâu nữa. Sau này, con sẽ chăm sóc ông ấy. Sau này bố già rồi, con cũng chăm
  sóc bố mà!".
 Tôi ôm con trai vào lòng, trống ngực đập thình thịch, thật may là vẫn chưa
  quá muộn, còn may chưa để lại một ấn tượng bất hiếu trong lòng của con.
 "Ông nội mà, chính là để cho chúng ta yêu thương, sao lại gửi đi được nữa!".
 Tôi mở miệng nói đùa với con trai, để củng cố niềm tin vững chắc cho nó.
 | 
No comments:
Post a Comment