XÍCH LÔ
Ngày đó Sài Gòn mưa , những cơn mưa trái
mùa liên tiếp rơi , rơi gấp gáp ,những cơn sấm sét ngang dọc trên bầu trời
.......... Sài gòn lắng dịu những tiếng động của xe cộ , của dòng người hối hả
, chỉ còn trầm lắng và mênh mang............
Chiếc xe xích lô âm thầm lặng lẻ đi dưới
cơn mưa , người đang giữ tay lái là 1 chú thương phế binh , tàn phế con mắt phải
, chú cố gắng đạp qua dốc cầu Thị nghè để đưa khách về quận 1, trên xe cũng là
1 người thương phế binh từ miền trung vô ,đi tìm cuộc sống mới ...... cả hai như
có thần giao cách cảm ..... họ nhìn nhau như nhìn anh em ruột.......
Năm đó Sài Gòn tranh tối tranh sáng , những
bề bộn của cuộc đời mới lẫn quẩn những điệp khúc khắt khe , những oái ăm của 1
kiếp người còn nặng mang hì hụt, những thân phận đau đáu sau cuộc chiến
........... Sài Gòn , không còn là hòn ngọc viễn đông, Sài Gòn chỉ còn sự im lặng
.............chiếc xe xích lô đi ngang qua Bến Sông .... bên kia Thủ Thiêm , những
chiếc phà xuôi ngược ........... bên nay phố đang lên đèn , một màu vàng chạch
lỏng lẻo và cô đơn ........... cơn mưa vừa dứt , chiếc xích lô cũng vừa dừng bên
hông con hẻm của chợ Cầu Muối , vén chiếc bạt che , người đàn ông bước xuống
............ bỗng nhiên..........
Thưa Thầy , bà xã con nghe
Thầy định mua 2 chiếc xích lô đem qua Mỹ , 2 chiếc xích lô của con còn tốt lắm
, chỉ cần sơn phết lại là đẹp, con giữ nó cũng hơn 30 năm rồi đó , bao nhiêu lần
định bán sắt vụn , nhưng cứ nuối tiếc nên giữ đến bây giờ ............. Wow !
chú vẫn còn giữ nó sao , Thầy tưởng chú bán rồi chớ .........dạ không con phải
giữ nó như 1 kỷ vật ...........
Cô đẩy chiếc xe chè , lê la khắp quận 1
, tận cùng trong những con phố nhỏ bán từng ly chè , khách hàng nhiều nhất là
những đứa trẻ con của những người lao động chân tay , tiếng chuông leng keng
vang lên nơi nào , thì y như rằng nơi đó cô múc chè cô bịch nylon hay vôly không
kịp , nhờ quán chè di động này mà cô đã nuôi sống 1 gia đình 4 người , Chú là 1
sĩ quan bị lạc đạn chiều 30 tháng tư -1975, con mắt gởi lại làm quà sau cuộc
chiến .......... chú chỉ đi học tập cải tạo hơn 1 năm vì cơ thể không tron vẹn
, đời dạy cho chú cuộc mưu sinh , từ 1 anh sĩ quan Đà Lạt , trở thành 1 người đạp
xích lô , với cặp mắt trần gian sáng tối ................
Cũng cơn mưa Sài Gòn ngộ nghĩnh , chợt đến
chợt đi ,vô tình Tôi gặp cô chú , khi cô bị lật chiếc xe chè trong 1 con hẻm đi
vô chùa Phước Huệ , Chú giúp cô và im lặng đáng sợ .......... nồi cơm hôm nay và
ngày mai của gia đình chú đang bị úp vì cơn mưa... Tôi tặng chú số tiền hơn 5
bao gạo thời ấy và từ đó chúng tôi là người thân , tôi vẫn lẽo đẽo , gò mình trên
chiếc xe đạp cũ kỷ để đến giảng đường ngày 2 buổi , hầu như ngày nào tôi cũng gặp
chú , chiếc xe xích lô, ngừng nghĩ vào 12.30 chiều trước con hẻm Trần Hưng Đạo
quận 1 , Cô chú xì xụp ngồi ăn trưa , 2 bịch chè múc sẳn ngày nào cũng đưa cho
tôi ................
Nhà chú nằm sâu trong hẻm nhưng khá rộng
, vẫn phong cách của người miền nam chân tình , cởi mở và bao dung, nhà chú để
dành 1 phòng khách riêng cho Chư Tăng ..... Tôi có nhân duyên với chú khi mua
chè đậu ván , nước cốt dừa rất ngon ..... rồi thân tình khi tặng chú 1 ít tịnh
tài để cô tiếp tục bán chè.......gia đình của chú khá hơn khi mấy đứa con học
ra trường và đi làm , con nhà tông không giống lông thì cũng giống cánh , tụi nó
rất giỏi và lễ phép , đây là niềm tự hào còn rơi rớt lại khi cuộc chiến đã tàn........
Ghé lại nhà chú 1 buổi chiều trời mưa ,
chiếc xe đạp được dựng bên hiên nhà , con chó vẫy đuôi vì người quen ,trong nhà
vang ra tiếng ghi ta , giọng hát amateur khàn đục , rè re vang lên .........
tôi nó sinh ra nhằm chinh chiến mới quen nhau ...... nó quê ngoài kia từ lâu lắm
chưa về nhà.......... tôi đinh quay bước thì nghe tiếng gọi Thưa Thầy .........
bất đắc dĩ lắm tôi mới quay vô ............. cô chú và 1 người đàn ông nữa đứng
dậy chắp tay chào tôi ......... họ vội dọn dẹp tàn dư của cuộc chia ly sắp tới
.....
Thì ra chú Thương Phế Binh quê ở Bình Định
kia chuẩn bị đi qua Mỹ theo diện con lai ,chú cưu mang đứa con lai của một người
quen đã chết năm 1972 , chú đến từ tạ người đã giúp đỡ chú trong những ngày tháng
đi tìm miếng cơm manh áo chốn Sài Thành Đô Hội , 2 chiếc xe xích lô của 2 người
thương phế binh : 1 sĩ quan , 1 thủy quân lục chiến , như hai cái cần câu cơm ký
ức.............
Oklahoma March .2022
THÍCH NGUYÊN NGUYỆN
No comments:
Post a Comment