Dốc Xưa
Dốc xưa cao lối em mơ
Ðứng bên ngựa gỗ người về xa không
Nữa mai tay bế tay bồng
Ngựa ô đi trước ngựa hồng theo sau.
1969
Em Xưa
Bước cao bước thấp chập chùng
Nao nao hạt bụi bay vòng dốc xưa
Ngập đời cay đắng nhau chưa
Em xưa, xưa đã đủ mờ dốc cao?
Mòn chưa những dấu chân đau
Quắt quay ta giữa biển dâu một mình.
1970
Nguyễn Huệ, Mai Về
Mai Nguyễn Huệ, anh về, thơ thẩn nhớ
Như hàng cây phượng vĩ đứng lơ ngơ
Ghế đá quen, một phía lạnh bao giờ
Sẽ đâu nữa tiếng chân ai khẽ bước.
Sân trường cũ, những lần chung buổi học
Nụ cười ai khúc khích bên vai
Bàn tay ai bịt mắt, đố ai
Gỡ từng ngón, bầu trời xanh bối rối.
Những đôi tim trên mặt bàn khắc vội
Những trang thư trong hộc giả vờ quên
Chỗ ngồi chung, anh sáng, chiều em
Nên đến lớp nghiện như là đến hẹn.
Ngày tháng cũ, như nhà em, khép kín
Rượu hồng em, rừng núi anh say
Những con đường từ đó cuồng quay
Nghe tiếng súng tưởng chừng nghe pháo nổ.
Nguyễn Huệ, mai về, những con đường nhỏ
Lê Quí Đôn, Hoàng Diệu, Trần Cao Vân
Áo nào thôi vạt gió quấn bên chân
Nghe lòng vắng như sân trường mùa hạ.
1970
Mắt Xưa
Xưa em ngõ vắng một mình
Ta nghe tim nhỏ tỏ tình lá cây
Hồn ta lạ suốt cơn say
Rượu ta mấy cũng không đầy mắt xưa.
1970
Núi Bé Người Đi Người Đến
Mốt mai ta xa Diêu Trì
Đêm đêm Núi Bé gọi Tuy Hòa về
Cù Mông hai nửa trời chia
Hai vành trăng vỡ từng khuya mộng tròn
Xa gì trăm cây số đường
Mà trôi như suối bỏ nguồn về sông
Như viên đạn ra khỏi nòng
Chia hồn kẻ ở, quặn lòng người đi
Mốt mai ta xa Diêu Trì
Em về Núi Bé nhớ gì hôm nay
Chiều chiều dõi một bóng mây
Đâu đây tiếng súng còn say núi rừng.
1971
Như Núi Rừng
Ta Mưa
Em
ngồi bên mộ vắng
Chiều rấm rức mây bay
Nhìn con thơ nghịch bóng
Bụi nào trong mắt cay.
Tháng ngày em có lạ
Lòng cứ xa cách lòng
Bao nhiêu điều chưa nói
Sẽ… một ngày hay không?
Ngày xưa như xác lá
Vùi sâu kỷ niệm mình
Dưới gót đời trôi nổi
Lá vàng chen lá xanh.
Núi rừng ta mải miết
Như hôm qua, một người
Cũng đành thôi, cát bụi
Vâng, cũng đành! Lá rơi.
Từ em về bên ấy
Đã đành là cố quên
Mỗi mưa rừng, gió núi
Thoáng buồn (như không tên).
Bàn tay nào vẫy đưa
Núi rừng ơi, bao giờ?
(Khói trầm nhang đỏ mắt
Đất trời ai chuyển mưa).
Đường ai, đành, cát bụi
Để em thôi ngóng chừng
Ta như giòng suối lạnh
Soi bóng chiều bâng khuâng.
Từng bước về nhắc nhớ
Những lần đưa đón xưa
Không quên, em lại khóc
Như núi rừng ta mưa.
1973
Giá Như…
Thì Thôi… Đã Lỡ
Lẽ nào đổ thừa con dốc
Bên này không thấy bên kia
Nên khi đời tuôn xuống cuối
Là hai lối đã chia lìa
Cuối dốc nhớ về đỉnh dốc
Tù mù mây nổi hôm qua
Con đường như theo mây, lạc
Em đi. Anh bỏ quê nhà.
Để ai về bên dốc vắng
Gọi ngày xưa
mãi không cùng
Suối sông, núi rừng thầm lặng
Tình nào
sông núi núi sông!
Khi em về bên
kia dốc
Thấy gì lòng
dốc bên nay
Xốn xang bờ
vai sợi tóc
Một chiều nào
dựa mưa
bay
Con dốc
theo giòng sông chảy
Chập chùng
trôi giữa đời mơ
Giá như… thì
thôi… đã lỡ
Nhớ gì cũng
đã ngày xưa
Hỏi đời bày
chi muôn hướng
Mà đi như dại
như cuồng
Có ai đổ thừa
lòng dốc
Sao lòng ai chiều mưa tuôn?
Để giày saut mòn quên mỏi
Ba-lô một dốc xưa sầu
Nắng mưa, đạn bom, rừng núi
Đi hoài. Em đâu? Ta đâu?
1975
ĐẶNG KIM CÔN
4 comments:
Mấy bài thơ này hay lắm và cũng cần lắm cảm ơn tác giả nhiều
Mấy bài thơ này hay lắm và cũng cần lắm cảm ơn tác giả nhiều
Các bài thơ này tình lắm
Mấy bài thơ của Ông hay lắm và tình lắm cảm ơn nhiễu điều
Post a Comment