HƯ ẢO -Thơ Trịnh Cơ
HƯ ẢO
Sao không thấy em, bao ngày vắng bóng,
Đã nhiều đêm anh thấp thỏm lo âu.
Không có em anh mất một nhịp cầu
Để trao đổi qua những dòng tri kỷ
Anh thường sống nhiều đêm trong mộng mị
Ánh sáng nào thức anh dậy ban mai,
Chim kêu vang sau đêm vắng canh dài.
Đưa anh trở về lại đời thực tế
Ngày càng thấy cảnh thê lương buồn tẻ
Đêm qua đêm trằn trọc suốt canh thâu
Từng bước chân đi nặng trĩu u sầu
Anh đang sống một cuộc đời vô nghĩa
Em có đó cho dù hình bóng nhẹ
Của hư không bằng ánh sáng điện quang
Chữ nghĩa thay cho thân thể nồng nàn
Nhưng cũng sưởi lòng anh đêm giá lạnh
Em vắng bóng, đời anh thêm hiu quạnh
Không có em ai viết lá thư xanh
Bằng mực đen, không dấu, rất chân thành
Em than thở mùa Đông sao lạnh giá
Tìm thưởng thức những bài ca mùa Hạ…
Để bớt buồn cho khỏi rét đêm thâu
Anh lơ mơ toàn kể chuyện đâu đâu
Không ăn nhập gì chuyện em đòi hỏi
Em giận hờn… rồi bặt tin, chẳng nói
Rằng em thôi…không tiếp nối giao lưu.
Chợt biết ra là em đã phiêu du
Không trở lại nói năng chi nữa cả
Anh đã hiểu thêm một lần sa đọa
Vào cõi mênh mang, ý tưởng mơ hồ.
Tánh ngông nghênh và vẫn cứ dại khờ,
Đâu biết đó….một không gian hư ảo !
TRỊNH CƠ
No comments:
Post a Comment