TRĂN TRỞ
Tháng
tư gió lạnh phương này
Bỗng dưng ta muốn thật say quên đời
Rượu chưa nhấp, lòng chơi vơi!
Đã nghe tiềm thức vọng thời tóc xanh.
Chiến trường sinh tử mong manh
Mịt mù khói lửa vây quanh lối về!
Bạn bè bỏ lại cõi mê
Hồn phiêu rũ sạch lời thề năm xưa.
Còn ta ngơ ngẩn bốn mùa
Ngồi đây gẫm cuộc được thua tháng ngày
Xót đàn chim hạc chân mây
Bờ quê biển đảo đổi thay chia lìa!
Bãi hoang vùi dấu mộ bia
Đồi xưa cỏ mọc buồn kia lưng trời!
Đời như con sóng ngàn khơi,
Nâng tay ôm mặt khóc cười thế nhân,
Tháng tư buông súng nhục nhằn,
Về đây thao thức... chùm chăn mấy lần
Tha hương nghìn dặm gian truân,
Đời như sóng rẽ cũng phần lanh quanh!
Bao năm thiên hạ tranh giành
Riêng ta làm gã tốt xanh hững hờ…
Mê thơ hồn vẫn ngu ngơ
Ở đây lắm kẻ xoay cờ rất nhanh!
Mùa xưa câm nín đã đành
Thời nay lại gặp các con rối đời!
Xuân sang nhảy nhót vui chơi
Hạ về ca hát quên thời xa xăm
Tháng tư đốt nén hương trầm
Trong tim để khóc âm thầm cố hương.
Đỗ
Bình
MỘNG VÀ THỰC
Tưởng bỏ nước
tìm nhau làm mây viễn du,
Nào hay
tình xưa chỉ là mưa lũ,
theo sóng đời,
lênh đênh,
chờ hóa kiếp.
Mộng và thực tái tê tùng điệp!
Người vẫn về
cho rừng xanh thêm lá,
Ta đếm buồn,
nghe dĩ vãng xót xa!
Vẫn tưởng quê hương
là con sông,
nấm đất,
bờ ao, núi thẳm,
Có đâu ngờ
nguồn gốc cũng xa xăm!
Những tưởng bóng đêm
của bày kên kên rác rưởi,
Dưới vực sâu,
sao vẫn thắm tình người ?
Những tưởng chiến tranh, ngục tù
là niềm đau khó xóa ?
Nhưng qua cơn mê…
người vẫn bước mù lòa!
Đỗ Bình
No comments:
Post a Comment