Wednesday, September 14, 2022

CÁM ƠN MẸ (YABILADI/ THÁI LAN - DỊCH)

 

Cám ơn Mẹ

02/09/2022

Truyện ngắn


Sau 21 năm kết hôn với người bạn đời, tôi bắt đầu tìm thấy một ánh sáng tình yêu rất mới lạ.

 

Thật vậy, tôi đi với một người đàn bà không phải vợ mình, và đó là do cô ấy đề nghị:  "Em biết anh yêu người ấy vô cùng!"

Người phụ nữ mà vợ tôi muốn tôi đi chơi cùng, đó là mẹ tôi, bà đã là góa phụ từ 19 năm, nhưng do những nhu cầu của cuộc sống, với ba cháu nhỏ và nhiều trách nhiệm khác về công việc, những lần tôi đến thăm cụ thật là hiếm hoi.

 

Một hôm tôi gọi bà và mời mẹ đi ăn tối. Bà hỏi: "Con khỏe không?" Bà rất ngạc nhiên khi thấy tôi gọi cho bà vào giờ khuya khoắt như thế. Bà lo âu, nhưng tôi đã trấn an mẹ: "Dạ thưa mẹ, con rất khỏe, con chỉ muốn đi chơi với mẹ một lúc thôi, mẹ ạ" "Chỉ có con và mẹ thôi sao?" Bà hỏi và trở nên trầm ngâm…

 

Ngày thứ Năm, khi xong việc sở, tôi đến đón mẹ ở nhà bà. Tôi cảm thấy bồn chồn. Và khi gặp mẹ, tôi cũng nhận thấy mẹ có vẻ không an tâm. Mẹ đứng chờ tôi trước cửa, và nhìn xem, mẹ ăn mặc chải chuốt quá sức! Hình như đó là chiếc váy cuối cùng cha đã mua tặng mẹ trước khi ông ra đi. Mẹ nói với tôi, vừa mỉm cười, vẻ trìu mến: "Con biết không mẹ đã khoe với mọi người rằng hôm nay con trai sẽ đón mẹ đi chơi với con đó. Họ đều rất vui mừng và đang nóng lòng chờ đợi câu chuyện mẹ sẽ kể cho họ nghe khi mẹ về lại nhà".

 

Chúng tôi đến một nhà hàng rất đặc biệt, yên tĩnh và sang đẹp. Mẹ vịn vào cánh tay tôi, như thể mẹ là Đệ Nhất Phu Nhân vậy. Chúng tôi tìm bàn ngồi, và tôi đọc thực đơn cho mẹ, vì mẹ chỉ đọc được những hàng chữ in lớn. Mẹ nhìn ngắm tôi với nụ cười mãn nguyện trên đôi môi đã có nhiều nếp nhăn... Mẹ nói: "Ngày xưa con còn bé mẹ thường đọc sách cho con nghe". Tôi bảo mẹ: "Đã đến lúc con phải làm điều gì nhỏ bé để đáp lại tất cả những gì mẹ đã hy sinh cho con, mẹ ạ. Mẹ đừng lo, mẹ nhé".

 

Mẹ và tôi nói chuyện rất nhiều trong suốt bữa ăn. Chỉ là gợi lại những chuyện xưa cũ, và những sự việc mới xảy ra. Cứ như thế, và thời gian trôi qua rất nhanh, chúng tôi cũng không để ý rằng bây giờ đã quá nửa đêm...

 

Lúc về nhà, mẹ đứng ở ngưỡng cửa và bảo tôi: "Mẹ sẽ rất vui nếu sắp tới đây con và mẹ sẽ đi cùng nhau nữa, nhưng lần này mẹ sẽ thanh toán hóa đơn, con nhé!" Tôi ôm hôn tay mẹ và chào mẹ.

 

Vài ngày sau đó, mẹ tôi bị nhồi máu cơ tim và qua đời. Sự việc xảy ra quá nhanh làm tôi không kịp phản ứng như thế nào cả. Không lâu sau đám tang mẹ, tôi nhận được thư của nhà hàng mà trước đây mẹ cùng tôi đến vào buổi tối. Nét chữ thân thương của mẹ ghi rằng: "Mẹ biết lần sau này mẹ sẽ không dự được... Mẹ đã trả phần ăn cho hai người, vợ con và con. Con không biết buổi tối hôm đó quan trọng như thế nào với mẹ đâu, con ạ. Mẹ rất yêu con, con trai của mẹ!"

 

Lúc đó, tôi thật sự hiểu một cách sâu sắc nghĩa của từ "Yêu", và "Mẹ yêu con", và khi ta nói yêu ai thì lời nói ấy mang cảm xúc như thế nào cho người nhận.

 

Bạn ơi, đấng sinh thành là quan trọng trên hết mọi sự, nhất là mẹ hiền của ta. Các bạn hãy dành thời gian cho họ, họ xứng đáng được trân trọng như thế. Đó là quyền lợi Thiêng Liêng và của riêng họ, và việc này không thể bị trì hoãn vì bất cứ lý do nào.

 

Sau khi đọc xong câu chuyện này, tôi nhớ đến người bạn của  Abdallah ibn Omar, anh ta hỏi: "Mẹ tôi cao tuổi lắm rồi, và không thể tự di chuyển được nữa. Bà ấy hoàn toàn phụ thuộc vào tôi về những nhu cầu hằng ngày của bà. Tôi phải cõng bà đi mọi nơi, ngay cả đi vệ sinh; có khi bà không thể nhịn được và đi cả trên người tôi trong khi tôi đang mang bà trên lưng; bạn nghĩ  như vậy tôi đã trả được nợ đối với mẹ mình chưa?"

Abdallah ibn Omar trả lời: "Cậu còn chưa trả được một lần đau co thắt trong vạn lần đau đớn khi mẹ cậu sinh cậu ra nữa kìa! Vì khi cậu phải chịu bà như vậy, cậu chỉ cầu mong sao bà ấy chết quách để cậu khỏi phải ôm gánh nặng nghìn cân đó, còn lúc xưa khi cậu còn nhỏ cậu cũng vãi đầy trên người mẹ, thì mẹ cậu lại mong cậu sống và khôn lớn".

 

– yabiladi

(Tháilan dịch)

 

No comments: