TÔI VIẾT CHO ANH
Người “Chiến Sĩ
Áo Đen Việt Nam Cộng Hòa”
DTDB
Trời California hôm nay đẹp lắm. Màu nắng
lụa tơ tằm dìu dịu của đầu mùa
xuân, trải lên những hàng cây xanh xám chạy dài xa tít mù xa. Khi xe vượt qua
những cánh đồng bao la bát ngát, dáng đồi vóc núi bao quanh vùng thung lũng
sương mù (Sacramento) gần như không bao giờ thay hình đổi dạng trong mắt thường
của con người. Nhưng vạn sắc màu đó sẽ thay đổi theo lạnh, nóng, ôn hòa hay heo
may của bốn mùa: xuân, hạ, thu, đông. Và đôi khi theo thời tiết đột ngột đến
trong vùng như: Gió, nắng, ui ui, mưa, bão, trong đêm trăng, hừng đông, trưa,
hoàng hôn, đêm tối... Và những sắc màu tươi đẹp, vui, buồn, hay thê lương… còn
tùy vào cảm quan và hoàn cảnh của mỗi người.
Gió xuân nồng ấm lay nhẹ những cành cây
đang đơm nụ, kết trái ở trong vùng có khí hậu nổi tiếng dễ chịu, ôn hòa, ấm áp
đó là Stockton (Bắc về hướng Bắc) của California miền Nam Hoa Kỳ.
Mặc dù Stockton ở gần San Jose (Chừng 90
miles, khoảng 134 cây số) lái xe khoảng một giờ ba mươi phút. Nhưng Stockton êm
đềm hiền hòa, thư thái bao nhiêu thì thành phố San Jose chen chúc nhà cửa, hãng
xưởng, xe cộ, chợ búa… lúc nào cũng rộn ràng, ồn ào và náo nhiệt.
Stockton nằm sát nách với Sacramento là
Thủ phủ của tiểu bang California. Đường lái xe đi, về giữa hai thành phố
Sacramento và Stockton có đất đai màu mỡ, rộng thênh thang, nhưng cả hai vùng
dân cư lại ít. Cho nên nhà nào cũng có
sân trước vườn sau hoa lá, cây trái sum sê. Dân chúng ở hai thành phố nầy đại
đa số có nếp sống hài hòa, an phận, không tranh đua, bay nhảy như San Fransico,
San Jose và những thành phố lân cận khác. Phần đông họ sống bằng nghề trồng
trọt cây ăn trái như: mận, táo, cam, chanh, quít… Đặc biệt ở ngoại ô Sacramento
về hướng Bắc. Thành phố Yuba City có hãng Sunsweet sấy trái khô ngon nổi tiếng. Bán khắp các
tiểu bang nội địa Hoa Kỳ, và xuất cảng đi các nước khác. Họ còn nuôi gia súc
như bò thịt, bò sữa, dê, trừu, gà lấy trứng, gà thịt… Đi xa thành phố một chút,
chúng ta sẽ bắt gặp và cảm nhận được sự sinh hoạt ở vùng đồng quê yên bình, êm
đềm, thoải mái của Stockton.
Ở đâu không biết, chớ xứ Mỹ dù trong
đường cùng, ngõ hẻm, ruộng đồng, hay núi rừng xa xôi... Khi Chánh phủ cho xây
cái nhà để gia đình cư ngụ, thì tất cả các tiện nghi cần thiết đều phải có như
là: điện, nước… cầu tiêu, nhà tắm, chỗ nấu ăn… nhứt nhứt phải an toàn, hợp vệ
sinh. Và trong nhà tối đa là hai người (cho một phòng). Chớ không ngủ chung
chồng chất đông người chật hẹp sẽ thiếu dưỡng khí tốt... Nói tóm lại, mọi thứ
phải theo đúng tiêu chuẩn ấn định của sở xây cất Chánh Phủ (Khi cất nhà xong
phải báo cho cơ quan hữu trách đến xem xét. Được nhận là an toàn thì chủ mới
được xử dụng). Có như thế mới bảo vệ được đời sống và sức khỏe người của người
dân. Đó cũng là điều khác biệt và hơn những nước khác.
Theo
nhận xét riêng trong những nơi tôi có dịp đi qua. Ở vùng có nhiều người Á Châu
nhứt là người Việt sanh sống. Nếu trên bàn tiệc hay trong một buổi họp mặt dù
nhỏ, hay lớn cũng vậy.
Nếu ai đó hỏi:
- Quý vị từ đâu đến, và ở vùng nào…?
- Chúng tôi ở Úc, ở Pháp, ở Canada…
- Ở Đức, ở Nhật, Na Uy, Thụy Sĩ, Anh…
- Chúng tôi từ Mỹ qua! Ở Texas, ở Florida, ở
California…
Thì chúng ta sẽ dễ dàng
nhận biết ngay đồng hương ở địa phương, hay ở các nước khác có một sự ngưỡng mộ
nhẹ nhàng, nụ cười niềm nở, bùi ngùi trên nét mặt thân thương của họ với mọi đồng
hương nhứt là quý vị ở tiểu bang California.
Bởi ở năm châu bốn biển,
ai còn lạ gì mà không biết Mỹ có tiểu bang California, nổi tiếng về nhiều mặt.
Dù biết rằng dân Việt sống ở Texas, Florida… và nhiều nơi khác cũng không thua
gì California. Nhưng California có thời tiết dễ chịu, ôn hòa không lạnh lắm vào mùa
đông và không bị nóng kéo dài suốt mùa hè như ở các vùng khác trên các nơi
khác. Khí hậu lại thích hợp dân da vàng, có mắt và tóc đen. Mặc dù California
có rất nhiều sắc dân từ các nước Á Châu đến cư ngụ và chọn nơi nầy làm quê
hương thứ hai, chớ không riêng gì người Việt Nam.
Trên thế giới ai cũng
biết, nơi nào có nhiều người xuất xứ từ các nước Cộng sản cai
trị. Người dân nước đó khốn khổ trăm chiều: bị kềm kẹp, bị đày ải, bị bất công,
bị cướp tài sản, bị nhồi sọ, bị hà hiếp… Nói tóm lại sau 30 tháng 4 năm 1975 miền
Nam nước Việt không có tự do thì đại đa số những người Việt như chúng ta mới cắt
ruột gan mà bỏ nước ra đi tị nạn.
Xứ người giàu đẹp, dư
thừa vật chất, thật sự tự do. Nhưng hình như thiếu một chút tình! Nếp sống hàng
ngày của chúng ta, ngoài tình gia đình gắn bó, tình đồng hương, tình người xa xứ…
Chúng ta có nhiều sự việc cần để học hỏi, để biết, để nói, để kể, để hành động,
để vui, để buồn, để ghét, để hờn, để hận, để nhớ, để ngậm ngùi, để luyến tiếc,
để thương, và để hoài niệm...
Vài con chim én bay qua
xẹt lại rộn rã líu lo, cất tiếng hót vang vang. Trời cao vòi vọi không gian
trong suốt và biêng biếc màu ngọc thạch, bao la bát ngát như nắp vung khổng lồ
chụp úp bao phủ người trần thế. Và xa xa lác đác điểm vài cụm mây trắng đục, lững thững,
thảnh thơi, là đà di chuyển vô định, cùng vạt nắng xuân ấm xuyên qua kiếng xe nhảy
nhót bởi sáng mai. Xe chạy chầm chậm, gió mát rười rượi dạt dào lùa qua cửa sổ,
ve vuốt trên làn da và khẽ đùa lên mái tóc. Có lẽ người lái xe cố tình cho xe
chầm chậm để tận hưởng không khí trong lành cùng vẻ đẹp an nhiên của buổi bình
minh.
Hôm nay, chúng tôi đổ
đường xa, đến Stockton dự ngày Quốc hận (một thị trấn nhỏ sát với Thủ Phủ
California Sacramento, thuộc miền Bắc của tiểu bang California). Xe rẽ
vào thành phố, hai bên đường có nhiều hàng quán và các cơ sở thương mại, bán
buôn sầm uất của người Á Châu mà rất nhiều chủ nhân là người Việt Nam.
Từ xa, chúng tôi đã thấy
được trên cao phấp phới lồng lộng trong gió, lá Quốc kỳ Việt Nam Cộng Hòa vàng
ba sọc đỏ rực rỡ được treo ở đầu con đường lớn. Chúng tôi biết ngay là sắp đến
nơi hành lễ, và xe chạy
còn cách khoảng xa thì đã nghe rền vọng những bản hùng ca:“…Hàng ngàn cánh
tay đưa lên/ Hàng vạn cánh tay đưa lên/ Để đấu tranh cho một nền hòa bình chân
chính…” Tiếp theo: “Nào bao hùng binh tiến lên/ Bờ cõi vang lừng câu quyết
chiến/ Quyết tiến lên theo bước tiến quân tung hoành…/ Đi là đi chiến đấu, đi
là đi chiến thắng/ Đi là mang linh hồn non sông…/ Kèn vang theo tiếng chân đang
rập rồn xa, xa/ Tiếng gào, thiết tha…” Tâm hồn tôi náo nức trước rừng cờ
vàng, và những tấm biểu ngữ giăng trên cao với ý nghĩa truy điệu “Ngày 30
Tháng 4 Đen”. Ngày mà nước Việt Nam rơi vào tay Cộng sản. Để đánh dấu
ngày lịch sử Việt Nam bước sang một trang sử vô cùng đen tối, và bắt đầu thảm họa
cho toàn dân tộc Việt.
Ở mặt tiền Khu hội cựu
tù nhân Chánh trị Việt Nam Cộng Hòa Stockton. Kế bãi đậu xe, lác đác tụm
năm tụm ba những cựu quân nhân và gia đình đến dự lễ. Họ chào hỏi
nhau, kể cho nhau nghe chuyện tù, kể những chuyện nước mất, nhà tan… sau ngày
Việt Nam hoàn toàn rơi vào tay giặc.
“Nước Việt Nam của chúng ta giặc giã triền miên! Cả ngàn
năm bị đô hộ giặc Tàu, cả trăm năm đô hộ giặc Tây… Các bậc tiền nhân chiến đấu
không ngừng nghỉ để giữ gìn bờ cõi. Không để một cọng rau, một tấc đất mất cho
bọn ngoại xâm… Ngày nay Việt Cộng đã cắt lãnh thổ, lãnh hải bán chia cho Cộng
Tàu… Trời ơi! Thiệt là thương đau! Thiệt là khả hận đời đời không quên!”
Có mặt hôm nay là đại
đa số Quân, Cán, Chánh của Việt Nam Cộng Hòa. Những người vượt
biên, vượt biển, vượt tuyến… Bôn đào khỏi quê hương xứ sở vì bất đồng chính
nghĩa, không cùng chánh kiến với chế độ Cộng sản. Cùng đại diện các hội đoàn,
đoàn thể, lãnh đạo tinh thần các tôn giáo... đến tham dự lễ. Hiện hữu trong buổi
lễ, gần như mọi người đều mặc màu đen. Màu tang tóc nói lên nỗi thống khổ, bi
thương, bi hận ngày 30 tháng 4 năm 1975.
Sau khi chào Quốc kỳ,
và nghi lễ tưởng niệm xong. Chúng tôi hàn huyên tâm sự, và cùng ăn khoai mì,
khoai lang, cơm nếp muối mè do Khu Hội Cựu Tù Nhân Chánh Trị Stockton đãi…
Chúng tôi ăn những món ăn nhẹ, đơn giản để tưởng nhớ cái khốn khổ tột cùng khi
giặc tràn vào. Những tháng năm dài bị chúng đày ải để trả thù trí thức miền Nam
và trá hình lừa mọi người bằng danh xưng “cải tạo”.
Quả thật trái đất tròn, rộng lớn bao la mà vẫn còn hẹp lắm! Một sự việc hết sức bất ngờ ngoài tưởng
tượng! Trải qua bao cuộc bể dâu, nước mất, nhà tan, kẻ bị tù đày, người cùng
gia đình bồng bế vượt biên, vượt biển tản lạc khắp Năm Châu, bốn bể làm thân
chùm gởi xứ người.
Không ngờ sau hơn 40
năm, hôm nay tôi còn có dịp gặp lại anh Trần Hiếu Nhân người chiến sĩ “Xây Dựng
Nông Thôn”, “Người Chiến Sĩ Áo Đen” ngày nào quen nhau, trong dịp tôi theo
đoàn công tác “Y Tế Về Làng” ở Sầm Giang, thuộc Long Định (địa phận của
tỉnh Mỹ Tho).
Toán
công tác của chúng tôi gồm có: hai y tá tỉnh, một nhân viên phòng thí nghiệm,
hai y tá quận. Khi vào làng sẽ có thêm Cán bộ y tế xã, ấp (y tế địa phương) và
Cán Bộ Xây Dựng Nông Thôn (ít nhứt cũng hai người) giúp đỡ toán Y Tế Về Làng và thi hành nhiệm vụ
chung về nhiều mặt.
Vùng chúng tôi đến là
những làng thôn xa xôi để công tác y tế như là: Chích ngừa, chủng đậu mùa, chủng
lao, tìm bịnh lao phổi, bịnh sốt rét… Khuyên, giúp dân phòng chống những bịnh
thông thường. Đào hố chôn rác, lấp những vũng nước ứ động để muỗi, mồng… mang bịnh
người nầy truyền lây qua người khác. Trước khi đến đâu, thì cần phải được thông
báo, và trình bày những ích lợi cho dân sở tại biết, về việc làm của chúng tôi.
Phải tập hợp dân đến nơi nào thuận tiện, cho công việc vườn tược đồng áng, của
họ không bị trễ nải. Phương tiện di chuyển, giờ giấc làm việc… và nơi chúng tôi
đến công tác tương được an ninh…
Những sự việc khó khăn
nêu trên. Trước khi chúng tôi đến làng nào cũng đều được các anh Cán Bộ Xây Dựng
Nông Thôn giúp đỡ thực tiễn và hữu hiệu nhứt. Vì họ là những cán bộ đi sát cánh
với dân, vì dân, cho dân… Họ rành rọt, từ đường đi nước bước và sự sinh hoạt của
từng hộ gia đình một, trong thôn ấp. Trong chuyến công tác lần đó, đoàn chúng
tôi được hai anh Cán bộ Xây Dựng Nông Thôn Võ Thiện Ý và Trần Hiếu Nhân giúp đỡ.
Anh Hiếu Nhân người Nam, ở miệt Cái Tàu Hạ (Sa Đéc). Anh có dáng người cao ráo,
khôi vĩ, mắt đen, mũi thẳng… Tánh tình đôn hậu, ăn nói dí dỏm hay
pha trò rất duyên dáng. Anh Thiện Ý người miền Trung, tướng tá vạm vỡ, mắt to,
mày rậm, miệng cười bùi ngùi có duyên. Nước da anh ngăm đen, nhưng hồng hào
khỏe mạnh, nhờ thấm đậm sương gió và nắng đẹp miền Nam... Tánh tình anh điềm đạm,
ít nói, chân tình, tự nhiên và luôn vui vẻ giúp đỡ người khác...
Cả hai anh nầy luôn được
lòng dân thương mến. Nhứt là các ông làng Trưởng, ấp Trưởng, hoặc những người
khá giả, tai mắt trong xã có vườn xanh cây ăn trái, có ruộng lúa chín vàng bao
la, bát ngát cò bay thẳng cánh, chó chạy cong đuôi. Thôn quê miền Nam luôn có
kinh rạch, sông ngòi tôm cá tươi ngon dồi dào… Dân địa phương thương cảm anh
Thiện Ý và Hiếu Nhân vì tài, vì tánh tình, vì công tác… Hai anh còn là nhân tuyển
thích hợp, mà họ gấm ghé muốn làm mai cho con em hoặc người thân của mình đến
tuổi cập kê.
Được những lợi điểm tốt
như vậy, mà cả hai anh chàng nầy cứ lửng lơ như con cá vàng! Họ không từ chối,
nhưng cũng không nhào vô.
- Tại sao vậy?
- Ai mà biết! Có lẽ đó là đòn phép của họ
chăng?
- Mèn ơi, nếu đúng là đòn phép thì thiệt là lợi
hại vô cùng! Cái ngữ đó sẽ gây điêu đứng cho tâm hồn các cô con gái của người
ta đến tuổi xuân thì. Bởi “Tôi buồn không biết vì sao tôi buồn?” mà các
cô thường hay nghĩ ngợi và mơ mộng vu vơ!
Trong
tuần lễ xong công việc chúng tôi chia tay ai về nhiệm sở nấy. Nhưng dư âm của
chuyến công tác vừa qua vẫn len lỏi trong bạn bè. Tôi nghe có người thủ thỉ,
thì thầm rằng: Cô nàng chung chuyến công tác miền sông Hậu là Nhã Hồng quen với
anh trai miền Trung ở sông Đà núi Ngự Thiện Ý!
- Nồi ơi, vậy cũng nhiều chuyện! Nam nữ công
tác chung, quen nhau là một việc hết sức bình thường thì chớ, có gì đâu mà phải
nói? Cũng như tôi, như mọi người trong đoàn công tác đều quen biết nhau ấy mà!
- Không, không… tình bạn bè, tình đồng nghiệp,
tình anh em, tình họ hàng, tình thôn xóm… của chúng ta thì thông thường, nhưng
hai người họ thì lại khác...
- Khác cái gì? Khác chỗ nào?
- Nầy nhé, chàng Cán Bộ xây Dựng Nông Thôn Võ
Thiện Ý, đã phải lòng người đẹp áo trắng Trần Thị Nhã Hồng (đồng nghiệp tôi).
- Có vậy sao?
- Họ còn thề non hẹn biển! Nguyện khắc cốt ghi
tâm sống bên nhau cho đến tròn đời mạt kiếp nữa kia…
- Vậy
thì còn gì vui bằng!
Sau đó
không lâu chúng tôi hân hoan diện đẹp, đi dự lễ đính hôn của cô đồng ngiệp Trần
Thị Nhã Hồng, giữa sự vui mừng củ bạn bè, than quen, với vừa ý, hài lòng của
cha mẹ cùng họ hàng đôi bên.
- Ê mậy, có phải nàng Nhã Hồng vắng người yêu,
rồi buồn, rồi than thở: “Ngày anh xa vắng, em không trang điểm đợi chờ…
Những đêm gió lạnh đầu hè… u buồn phủ kín tâm tư… Đợi chàng một hai năm/ Hay là
cả đời xuân xanh…” Hay nàng ta chờ: “Bốn xe lội nước theo sau/ Tám xe
đại bác đi đầu…” để bạn bè và hai họ đưa rước nàng về dinh?
- Không phải vậy đâu! Là câu hát ấy mà, làm gì
có chuyện đó?
Nhưng
đoàn công tác và đồng nghiệp chúng tôi sẽ cùng với gia đình hai bên, sẽ chuẩn
bị tổ chức cho Thiện Ý và Nhã Hồng một đám cưới thật linh đình tưng bừng hoa
lá…
Việt Cộng đánh phá rối
nhừ tử quê hương! Chúng giựt sập cầu, đào đường, đắp mô… Pháo kích vào những
nơi thờ phượng như giáo đường, chùa, trường trẻ em đang học… là một việc hết sức
bình thường. Thì chúng có sá gì nhà thương! Nhàthương là nơi trị bệnh để cứu
người già yếu, ốm đau, thương tật...
Ngày hôm đó, trời mưa
gió bão bùng, không gian ảm đạm bao phủ màn đen như nhuộm mực tàu! Nửa đêm
về sáng, đạn giặc pháo kích rót vào thành phố ầm ầm! Rót vào bệnh viện chúng
tôi…
Tin như sét đánh:
“Trần Thị Nhã Hồng tử thương trong
phiên trực đêm đó!”
Ôi có chiến tranh nào
mà không tan nát! Phải chăng Cao Xanh ghen ghét má hồng? Để “…Sao không chết
người trai khói lửa/ Mà chết người em nhỏ hậu phương tuổi xuân thì…” (Một
đoạn trong bài hát “Những Đồi Hoa Sim” của nhạc sĩ Dũng Chinh!)
Ngày ấy, và chuyện xưa
đã qua cũng mấy mươi năm rồi. Bây giờ đang lưu lạc xứ người, chúng tôi ai cũng
đã hai màu tóc, và có người bạc trắng như bông. Nhưng với tôi, và anh Hiếu Nhân
vui mừng vô cùng khi gặp lại. Hồi ức chợt quay về như mới xẩy ra vài ngày trước
đây thôi khiến cơn buồn loang chiếm tâm tư....
Ngồi bên cạnh, phu quân
tôi ngậm ngùi, kéo khăn đưa cho lau dòng lệ! Tôi nhỏ giọng hỏi thăm anh bạn,
sau mấy mươi năm mới gặp lại:
- Gia đình anh qua Mỹ lâu chưa anh Hiếu Nhân?
Bà xã anh có đến đây hôm nay không? Mấy đứa nhỏ thì sao…?
Qua bao nhiêu thay đổi
của cuộc đời. Anh Hiếu Nhân của ngày nay già dặn hơn, chín chắn hơn. Tuy trên vầng
trán anh có đôi nếp nhăn, người ốm gầy, và khắc khổ. Nhưng trong đôi mắt đó, vẫn
ngời sáng ánh kiên cường và niềm bất khuất!
Trầm giọng, anh bảo:
- Cảm ơn chị. Vợ chồng tôi đến đây cùng 3 cháu
cũng đã mười mấy năm rồi. Các cháu có đứa còn ở Đại học, có đứa đã ra trường.
Tôi và bả vẫn còn đi làm. Gia đình chúng tôi tạm thời ổn định trong cuộc sống
hiện tại…
Anh Trần Hiếu Nhân dừng
lại, hớp ngụm nước nhỏ, nét mặt u hoài chậm rãi:
- Chị có biết sau ngày hôn thê tức tửi ra đi,
Thiện Ý thế nào không?
Tôi như chợt nhớ, mở to
mắt nhìn anh lắc đầu:
- Dạ thưa anh không, tôi không biết gì cả! Bây
giờ anh Võ Thiện Ý ở đâu, anh có tin tức gì của ảnh? Ảnh có đến được bến bờ tự
do chưa…?
Mắt anh Hiếu Nhân đăm
chiêu nhìn trời xa thăm thẳm. Giọng buồn buồn, anh bảo:
- Thiện Ý xuất thân từ trường Sĩ Quan Thủ Đức.
Khi ra trường nó học khóa chuyên môn rồi biệt phái về Bộ Xây Dựng Nông Thôn. Có
thời gian nó ra Trung Tâm huấn luyện Xây Dựng Nông Thôn Trung Ương Vũng Tàu.
Làm huấn luyện viên, dạy lại các khóa đàn em. Nhưng khi hôn thê đột ngột qua
đời, nó xin ra đơn vị tác chiến trong binh chủng Dù “Thiên Thần Mũ Đỏ”. Số thằng đó thiệt lận đận chị ơi! Nó theo
đơn vị bôn ba gian khổ khắp nơi. Nhưng có lính chiến nào mà không gian nan đâu
phải không chị? Mấy lần bị thương nhẹ ở chiến trường, sau đó nó trở lại ngành
Xây Dựng Nông Thôn. Đi sâu vào xã ấp công tác như ngày xưa…
Anh Hiếu Nhân hít dài
điếu thuốc cháy dở. Anh phà khói trắng lởn vởn tỏa bay rồi kể
tiếp:
- Giữa năm 1974, tôi và đồng đội đưa thi hài nó
về an nghỉ, trong vườn trà chốn quê mẹ ở Blao. Nơi đó nó được sanh ra và lớn lên! Nơi đó đã cho nó biết bao nhiêu là kỷ
niệm lúc thiếu thời! Tội nghiệp bà cụ chỉ có nó là con trai! Bà thương và cũng
coi tôi là con như nó! Sau nầy, thỉnh thoảng bà hay gởi cho trà Blao trồng ở
vườn nhà, bánh, trái… như thuở chúng tôi công tác cùng đơn vị. Chị ơi, Võ Thiện
Ý đã anh dũng đền nợ nước trong trận giặc phục kích ở Kinh Mười Hai, gần Vườn
Đào miệt Cai Lậy, trên đường đi vô Đồng Tháp Mười…
Tôi sững sờ
chết lặng, không nói nên lời! Anh Nhân mắt đỏ nghẹn ngào! Rồi anh chùng giọng
như than thở, như nói với chính mình:
- Đó là một trong hàng vạn, hàng vạn… chuyện
thương tâm khác đã xảy ra trong ngành Cán bộ “Xây Dựng Nông Thôn”. Chúng tôi là lực lượng ít người biết, ít ai
nhắc nhở đến. Chúng tôi vì…
Tôi lau vội dòng nước mắt
chảy dài xuống má, tiếp lời anh Hiếu Nhân:
- Vì các anh là “Chiến
Sĩ” là Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Hòa như mọi binh chủng khác. Cũng như
các anh Biệt Chính, Dân Ý Vụ, Dân Tác Vụ, Nhân Dân Tự Vệ…
Là những chiến sĩ công tác chiến đấu trong lặng thầm. Các anh không nón sắt,
không “giầy sô”, không áo giáp… Các anh là những người “Chiến Sĩ Áo Đen”.
Anh Hiếu Nhân ơi, không những các anh mà tất cả mọi người. Không phân biệt Dân,
Quân, Cán, Chánh, không kể nam hay nữ. Bởi “Giặc tới nhà/ Đàn bà cũng đánh”
mà anh! Cho nên tất cả và bất cứ “Người nào chống lại kẻ thù chung của chúng ta
là Cộng sản, là đảng Cộng sản Việt Nam, thì: “Dân tộc Việt hãnh diện
kính ngưỡng, vinh danh và biết ơn đời đời...”
Nén hương lòng tôi xin
thành kính gởi hương linh anh Võ Thiện Ý.
Người “Chiến sĩ
Áo Đen” đã vì nước vong thân.
HƯƠNG TRÀ BLAO
Từ Blao mẹ gởi cho trà
Tâm
tình gói gém chút quà quê hương
Nhớ
hoa mắc cỡ bên đường
Hoa
cau, hoa bưởi... tỏa hương ngọt ngào
Nhớ
hồi đóng ở Vườn Đào
Chiến
trường sanh tử, có tao có mầy...
Khi
ra Hỏa Xá, Phú Bài
Lúc
về An Lộc, Đồng Xoài, Ba Xuyên
Cá
nhiều mùa nước Tịnh Biên
Vàng đồng lúa mới tháng giêng Tháp Mười
Trung
Nguyên nhìn hỏa châu rơi
Những
chiều mưa đổ sụt sùi ven đô
Hành
trang nặng chiếc ba-lô
Núi
rừng sương gió pông-sô dựng lều
Nấu
trà nón sắt làm niêu
Kẹo
gừng, đường tán đậm nhiều tình thân
Ba
mươi vắng bóng chị Hằng
Giữa đêm trừ tịch xuân sang, giặc vào
Mầy
nằm chết cạnh chiến hào!
Bạn
bè thương khóc! Lòng tao rối bời!
Hận
thù chất ngất Ý ơi!
Đưa mầy, tiễn chặng đường đời đã qua
Cao Nguyên đất mẹ, vườn
trà
Tao trồng
quanh mộ màu hoa tím buồn
Màu nầy mầy thích, mầy
thương
Đêm về còn có cả vườn
trăng sao
Mỗi lần hương thoảng trà Blao
Nhớ thương se thắt dạt
dào tâm tư...
DƯ THỊ DIỄM BUỒN
Email: dtdbuon@hotmail.com
No comments:
Post a Comment