Anh Bây Giờ Ở Đâu?
Đơn Phương Thạch Thảo
Còn lại mình tôi ngồi đợi ở một chiếc ghế
đá dọc lề đường, Diễm và Thùy thì đi loanh quanh tìm thợ chụp hình dạo để thực
hiện cái sở thích mà đa số con gái đều có. Đó là một buổi tối các nàng rủ nhau
dạo chơi trên các vỉa hè ngắm phố xá sáng rực ánh đèn. Các cửa hiệu trưng bày
hàng hóa đẹp mắt nhưng tôi không mua gì, bởi vì tiền xài vặt của chúng tôi còn
lệ thuộc vào ba má nên chỉ đủ rủ nhau vào quán kem rồi chụp vài tấm hình là
cùng. Tôi lơ đãng nhìn bối cảnh chung quanh, gần đó có một chị ngồi bán bắp nướng,
tay chị phe phẩy quạt lửa đẩy làn khói bay vào không khí thoang thoảng mùi thơm
dễ chịu.
Mắt tôi vẫn làm việc của nó, và thấy một
người mặc quân phục rằn ri, đầu đội Béret Nâu từ phía đối diện tôi đi tới. Anh
ta xăm xăm tiến tới chỗ tôi ngồi bằng những bước sải. Tôi vội quay đầu nhìn
sang hai bên xem có ai đứng gần nhưng không có ai, vậy chắc chắn là anh đang đi
về chỗ tôi. Vội tua nhanh những khuôn mặt của người quen trong trí nhớ xem có anh
ta không? Không có! Còn chưa kịp nghĩ gì thì anh đã đứng ngay trước mặt rồi.
Thái độ của anh như quen biết tôi từ lâu:
- Chào cô bé, anh muốn nhờ
cô bé chuyện này. Anh đang bị mấy đứa bạn làm khó dễ, tụi nó thách thức anh một
việc hơi vượt khả năng. Anh không biết làm sao để không bị chế giễu là…là…!
Tôi chớp mắt nhìn anh, sự tự nhiên của
anh khiến tôi ngạc nhiên.Nhưng thái độ của anh không có vẻ đùa cợt, cả cách
xưng hô không khách sáo với một người mới gặp như thế, nên tôi cũng lên tiếng
như đối với người lớn hơn:
- …nhưng anh nói với em làm
gì?
- Vì anh cần sự giúp đỡ của
em, chỉ có thể là em…
Tôi lại chớp mắt, hơi cau mày tỏ vẻ
không hiểu. Anh nói:
- Hãy giúp anh, anh sẽ chia
“phần thưởng” cho em…
- Không đâu, em không muốn
nhận cái gì hết khi chưa biết mình phải làm gì…!
- Tụi nó thách đố rằng nếu
anh làm quen được với em thì tụi nó mất cho anh…muốn gì cũng được! Nên chỉ cần
em giả bộ vui vẻ, nói nói cười cười một lúc, không thẳng thừng đuổi anh xê ra
chỗ khác là coi như anh thắng.
- Đơn giản vậy thôi sao?
Người ấy gật đầu:
- Ừ! Đơn giản vậy thôi. Cám
ơn em vì đã nghe anh. À! Anh cũng cần em cho anh biết số nhà luôn, để khi
lãnh “giải” anh mang đến cho em…
Tôi ngớ ra mấy giây, rồi tôi bối rối vì
trước một chuyện đột ngột mà người lính xa lạ này mang đến. Nhưng trước mặt tôi
là một người lịch lãm và vui vẻ, dù chỉ mới vài phút nhưng tôi không cảm thấy
đây là người đáng cho vào danh sách phải đề phòng! Ngược lại tôi thấy cảm
tình…mới chết! Không lạ khi bầy con gái có máu nghịch ngầm thường lấy địa chỉ
các đồn cảnh sát, nhà bảo sanh hoặc một công sở nào đó mang sẵn trong túi, để
đưa cho các chàng hay lẽo đẽo theo làm quen xin số nhà, nhưng lần này tôi lại
không thể làm như thế, cũng chưa quyết định cho địa chỉ thật của mình. Gõ
điếu thuốc lên chiếc hộp quẹt Zippo rồi gắn lên môi, anh nói:
- Trong khi chờ đợi “cho anh
xin số nhà…”, em có thể cho biết tên? Còn anh là Nguyên!
Ồ! Hơi vượt qua yêu cầu chỉ cần “..nói
nói cười cười..” rồi, anh hỏi liền những điều lẽ ra phải sau những chuyện
con cà con kê, tôi hiểu đây là một cách làm quen của anh:
- Tên của anh có ở bảng tên
trên túi áo, không giới thiệu em cũng biết mà…
- Vậy để cho công bằng, em
vui lòng cho anh biết tên nhé. Người xinh thì chắc tên cũng vậy.
Tôi nhoẻn miệng cười vì lối nói của
Nguyên:
- Dạ! Em tên Khánh.
Diễm và Thùy đã quay lại cùng với chú thợ
chụp hình, thấy một anh lính đẹp trai, hào hoa phong nhã đang nói chuyện với bạn
mình thì chưa chào Diễm đã lập tức nói liền:
- Mới đi một chút mà ở đây
mày đã phản bội tụi tao có người mới rồi hả?
Thùy là đứa nói nhiều và nghịch nhất bọn,
nó không ngần ngại hỏi ngay:
- Anh ấy là ai?
Tôi nháy mắt, khẽ lắc đầu ngầm bảo nó đừng
hỏi nữa. Nhưng Nguyên đã trả lời:
- Lính rừng mới về thành phố,
hân hạnh được biết các cô. Hai cô là bạn của Khánh?
Thùy lại nhanh nhẩu trả lời:
- Dạ! Tụi em là bè lũ, là cá
mè một lứa, là băng đảng với nhau…
Diễm đập tay vào vai Thùy:
- Đừng nói giỡn nữa. Chú chụp
hình đợi kìa…
Câu chuyện tạm dừng. Ba tà áo dài đứng
nép vào nhau, miệng cười cười, đầu nghiêng nghiêng làm dáng. Chú phó nhòm chụp
xong mấy tấm, rồi gợi ý:
- Các cô không mời anh Mũ
Nâu cùng đứng vào chụp một tấm kỷ niệm sao...
Nguyên do dự nhìn tôi, có vẻ chờ sự đồng
ý. Diễm dịu dàng nói:
- Dạ! Anh đứng vào cùng chụp
hình với tụi em nhé.
Vô tình hay cố ý? Nguyên bước vào đứng cạnh
tôi, những tấm hình tình cờ rồi đây sẽ là kỷ niệm đáng nhớ của tôi. Tôi chợt thấy
thích cái Béret Nâu của Nguyên, nên ngỏ lời mượn đội để chụp riêng một tấm. Trước
khi trả lại mũ, tôi săm soi cái huy hiệu gắn trên mũ trầm trồ “Đẹp quá!”.
Nguyên nói:
- Đó là “Thần tiễn”, huy hiệu
binh chủng của anh.
Chú thợ chụp hình ghi biên lai hẹn ngày
giao hình, Nguyên muốn trả tiền, chúng tôi giành qua, giành lại nhưng chú lại lấy
tiền từ tay Nguyên. Thùy giả bộ bí xị như bị mất phần:
- Anh trả như vậy mắc công tụi
em…mang ơn! Khó ưa quá!
Nguyên cười xòa:
- Em nói anh khó ưa, nhưng
anh tự xét thấy mình rất…không phải như vậy!
Nguyên ghi KBC của anh để khi có hình
thì tôi sẽ gởi cho anh, vì có Thùy nên việc Nguyên cần số nhà của tôi không
khó. Tôi nghe loáng thoáng nó còn nói nhỏ với nguyên “Hối lộ đi, em sẽ làm
cái gạch nối giữa hai người!”. Tôi liếc nó một cái dài hơn đường xích đạo,
nhưng nó đâu có ngán tôi, thích nói gì đó là quyền của nó mà. Trước khi chia
tay ra về tôi hỏi Nguyên:
- Nãy giờ mấy người bạn của
anh chắc đợi anh dài cổ?
Nguyên cười hỏi nhỏ:
- Em nghĩ là anh có mấy người
bạn nào đó thật ư?
Cho dù không phải là tình cờ nhưng
Nguyên đã tự tin tạo ra cơ hội làm quen, tôi thấy vui vì điều đó. Thời chinh
chiến, mọi người lính đều nhận được sự cảm mến của người dân. Còn trong suy
nghĩ của tôi, họ là người hùng, là người gánh trên vai trọng trách bảo vệ sự
bình yên cho hậu phương trong đó có tôi, và trước mặt tôi là một người trong số
đó, nên dễ hiểu vì sao Nguyên chiếm được cảm tình của chúng tôi ngay. Tôi còn gặp
lại Nguyên một lần nữa trước khi anh về lại đơn vị.
Rồi những cánh thư bắt đầu đi, về
kết nối tình thân, như một chuyện thường tình phải đến, tôi thành “Người
yêu của lính” cũng từ đó tôi hay mơ mộng, hay đứng nhìn lên bầu trời đầy
mây như chờ thơ từ trên đó rớt xuống.
“Chiều nay như những buổi
chiều
Nhớ ai hồn thấy thật
nhiều xót xa
Đời phong sương biết đâu nhà
Anh nơi biên trấn nên xa em
hoài…”
Thư gởi cho Nguyên tôi hay để vào đó một
cánh hoa ép, hay rắc vài giọt dầu thơm vào lá thư trước khi bỏ vào phong bì dán
lại, Diễm và Thùy thấy là trề môi “Bả sến chịu hổng nổi”. Ừ! Tôi là vậy
đó, là người yêu của lính tôi còn biết lo lắng khi nghe bất cứ ở đâu có tiếng
súng. Tôi càng thương Nguyên nhiều hơn vì sự gian nguy mà một người lính là anh
phải đối mặt.
Tôi chợt không muốn tham gia vào các cuộc
vui vì nghĩ đến người tôi yêu đang gian khổ nơi rừng sâu, tôi thích ngồi một
mình rồi buồn bã “Này chiếc bóng kia sao mày cô đơn đến vậy?” Tụi bạn
của tôi ngán ngẫm vì sự thay đổi đó:
- Chuyện tình của mày hãy để
dành mà viết tiểu thuyết, vì lâm ly quá. Tại vì đâu mà khiến một kẻ ham rong
chơi bỗng biến thành người ở ẩn?
Tôi phân trần:
- Tình yêu là thứ không ai
có thể thắc mắc tại với bị làm gì. Cứ sao y bản chánh! Anh sao thì em vậy bởi
vì tuy hai mà một. Người ta đang đối mặt với muôn ngàn hiểm nguy làm sao mình
yên tâm mà vui chơi, thế thôi...
Ai đã từng yêu thì sẽ cảm thông nỗi lòng
của tôi. Ai sống trên một đất nước có chiến tranh loạn lạc sẽ yêu thương người
lính. Huống chi người tôi yêu đang nơi tuyến đầu lửa đạn, sự gian khổ của anh
là nỗi xót xa của tôi.
oOo
“Ta yêu nhau mùa Xuân để rồi tàn theo
mùa Xuân…”. Câu hát của ai đó nói về một cuộc tình tàn nhanh quá! Còn
tôi “Ta yêu nhau mùa Xuân…” nhưng tàn theo mùa gì? Bây giờ là mùa Hạ.
Mọi thứ đang xáo trộn, báo hiệu những điều
rất tệ sắp xảy ra, như mọi thứ bị tung lên không trung rồi rơi tan tác khắp
nơi, cuộc sống không còn bình yên nữa. Ngày cứ nối tiếp theo nhau và ngày cũng
dài ra như gộp bao nhiêu thời gian vào chữ đợi chờ. Tôi không liên lạc được với
Nguyên nữa mà cũng không biết hỏi thăm tin tức về anh ở đâu. Tôi sống nơi một
vùng đã im tiếng súng và phải tập dần quen với nếp sống mới, nhưng những nơi
khác chiến sự vẫn đang rất căng thẳng chưa đến hồi kết thúc và không thể đoán
trước được những gì Nguyên và đồng đội phải đối mặt. Tôi không xé hồn ra mà cái
đau vẫn thấm tận xương tủy. Nỗi lo lắng khiến tôi không còn cảm thấy những khó
khăn cũng đang đến với mình.
Tôi sẽ chờ đợi và chấp nhận những điều xảy
ra. Tin rằng mọi thứ trên đời đều theo luật tự nhiên, như đóa hoa, dù bị dốc
ngược nó vẫn uốn cành vươn lên nếu nó còn sống. Con người dù bị hoàn cảnh nghiệt
ngã cũng phải tìm cách đứng dậy bằng cách này hay cách khác. Tôi sẽ bám chặt
vào niềm tin để sống...
Có một điều không có câu trả lời, sau mấy
mươi năm vẫn cứ đeo đẳng trong lòng tôi “Anh yêu dấu! Anh bây giờ ở đâu?
Chúng ta có còn gặp lại nhau không?”
Đơn Phương Thạch Thảo.
No comments:
Post a Comment