Chụp ở quê năm 1956, có bà nội, cha, mẹ và hai anh hai chị cùng với tác giả là người nhỏ nhất. |
THÁNG NĂM, NHỚ MẸ.
Nguyễn Hoàng Quý
Tháng 5, tháng diễn ra
lễ mừng Mother Day ở nhiều nước trên thế giới. Đó là ngày nhắc nhở để nhân loại
biết tôn vinh người Mẹ và tình mẹ. Ai trong chúng ta cũng đều do mẹ sinh ra
nhưng việc ý thức tình yêu của mẹ dành cho mình và sự đáp trả tình yêu ấy không
giống nhau ở tất cả mọi người do nhiều lý do và hoàn cảnh khác nhau.
Năm mẹ 45 tuổi, cha tôi qua đời. Mẹ
tôi ở vậy nuôi con và chăm sóc mẹ chồng, bà nội tôi, khi ấy đã già. Anh chị tôi
đã lớn, hai anh đầu làm việc ở công sở, chị Ba phụ mẹ công việc đồng áng, chỉ
chị Năm và tôi còn đi học. Gia đình tôi thuộc hàng khá giả ở quê, có cả thợ
cày, người giúp việc, vườn rộng, ruộng nhiều nên không lo cơm gạo. Mẹ tôi đảm
trách việc nông tang, giỗ chạp trong gia đình và hiếu hỷ trong làng. Thời gian
ấy, tôi mới vừa xong tiểu học, xuống trường quận chừng 7 cây số cách nhà học đệ
nhất cấp, trường Trung học Quế Sơn, món quà mà Tổng Thống Ngô Đình Diệm khi về
thăm tặng cho quận qua lời hứa với cụ Phủ Lương Trọng Hối, đồng liêu với Người
chốn quan trường cuối đời nhà Nguyễn.
Đi học xa nhà, dù được về vào cuối
tuần nhưng xa vòng tay ôm ấp của mẹ và chìu chuộng của anh chị, xa ngôi nhà yêu
thương và bạn bè trong xóm, tôi buồn lắm, nhất là khi mọi người dành hết yêu
thương cho chàng út phải sớm mồ côi cha. Nhưng rồi, tuổi nhỏ chóng quên, tôi
phải thích nghi để lo học hành, một việc rất khó khăn với đứa nhỏ
nhà quê mới mười hai tuổi. Đã quá xa về thời gian tính từ ngày ấy, tôi nhớ mình
đã đi về cuối tuần bằng cách đi bộ cùng với bạn bè. Thỉnh thoảng có nhờ vài anh
lớn tuổi hơn học cùng trường chở bằng xe đạp. Kỷ niệm duy nhất về mẹ ngày ấy
chỉ còn hai việc. Mẹ tôi về ngoại, cách nơi tôi trọ chỉ 3 cây số nhưng tôi
không cách nào qua thăm bà và dù chỉ vài ngày nữa là lại được về thăm. Có lần,
chuẩn bị theo bạn xuống trường vào trưa chúa nhật, nhân ở sát trong núi, có
người đem phần thịt heo rừng ra chia cho nhà tôi (*), mẹ chế biến vội một ít
cho ăn, bữa ăn rất ngon miệng và nhớ mãi đến giờ. Anh chị em tôi luôn phục tài
nấu ăn của mẹ.
Một trong những điều mà tôi cho là
“điểm son” trong đời mẹ là cách cư xử với các con dâu. Thương yêu, bao dung
nhưng trong khuôn phép. Có lẽ điều này bắt nguồn từ quá khứ cư xử bà nội đã
dành cho mẹ nên mẹ đối xử với ba cô con dâu luôn thân mật, nhẹ nhàng. Nghe kể
lại rằng thời ông nội và cha tôi làm nghề bốc thuốc, gia đình thờ Quan Công bên
cạnh bàn thờ ông bà, tổ thuốc. Nghiêm cấm sử dụng thịt trâu, thịt chó trong nhà
nhưng bà và mẹ tôi lại thích món thịt trâu nên mẹ con “toa rập” nhau, mua về và
đem ra góc vườn nấu để cùng ăn. Chuyện hư thực thế nào không rõ, kể lại việc
này về bề trên là bất kính nhưng như một minh họa cho những nhận định của mình.
Mẹ tôi đối với con dâu bình đẳng, không kể tuổi tác hay giàu nghèo. Sai, bà
chỉnh ngay, có lúc chỉnh trước mặt các anh. Do vậy, các nàng dâu luôn luôn yêu
quý và kính trọng bà kể cả khi họ bước vào tuổi 70 - 80!
Tôi là con út, lại mồ côi cha sớm, mẹ
cưng chìu và yêu thương là chuyện bình thường nhưng các anh chị tôi đã thành
gia nên thất mẹ tôi vẫn luôn quan tâm lo lắng cho họ, cả lúc khó khăn lẫn khi
thuận lợi. Thời bao cấp, từ một công chức chính phủ VNCH, hai anh tôi phải lao
vào đời kiếm sống nuôi bầy con 5 – 6 đứa. Anh Cả phải chạy xe đạp thồ, những
ngày mưa, chiều, mẹ nhìn ra cửa “trông đứng trông ngồi”. Chỉ đến khi anh dắt xe
vào nhà bà mới yên tâm! Sau này, khi các anh có cuộc sống ổn định, gia đình khá
giả, mỗi lần mưa, mẹ vẫn thấy thương những người “đội mưa kiếm sống” khi nghĩ
đến lúc khó khăn của con mình. Anh Hai tôi phụ người bạn đứng máy xay xát, ngày
nào không có hàng để làm là bà đi ra, đi vào, lo lắng! Thương con là vậy nhưng
nhiều lúc cũng quá đáng lại làm các anh bực mình khi cho rằng mẹ can thiệp sâu
vào công việc của họ.
Xuất thân và làm dâu đều trong gia
đình khá giả, ít nhất là đối với quê tôi ngày ấy nhưng mẹ tôi không có cách cư
xử của một số người giàu: tự dắc, huênh hoang, chảnh chọe. Bà đối xử rất tốt
với thợ cày, thợ gặt và người giúp việc trong nhà nhất là miếng ăn miếng uống,
kể cả sau này, với người giúp việc cho anh chị tôi. Có lẽ nhờ biết ơn bà nên
khi quê tôi loạn lạc (chính quyền Quốc gia cai quản ban ngày, ban đêm thi
thoảng Việt cộng về tuyên truyền, huy động lương thực trong dân) những người
thợ cày luôn chạy về báo để bà, mẹ và chị Ba tôi chuẩn bị đi tránh.
Năm bà 90 tuổi, lúc tôi đang làm việc
ở Cam Ranh, bà đi thăm cháu nội đích tôn ở Sài Gòn. Khi cháu đón bà ở sân bay,
gọi cho tôi báo tin rồi chuyển máy cho bà. Sau vài câu hỏi thăm sức khỏe bà qua
chuyến bay, mẹ tôi “nhập đề trực khởi” ngay : “Mẹ nhờ con tạm ứng cho
mẹ số tiền . . . và chuyển cho chú Tám. Mẹ sẽ trả khi gặp con gái con trong
này. Nói với chú là mẹ gửi biếu chú uống trà”. (Chú Tám là em họ cha tôi
nhưng hai gia đình rất gần vì ông cố tôi ít con cái).
Hồi sống ở Bangkok (hơn 4 năm) tôi gom
góp tất cả hình ảnh Mẹ mà mình có được, bằng vốn hiểu biết vi tính còm cõi của
mình, theo cách vừa học vừa làm, tôi thực hiện một PPS về mẹ. Khi anh chị em và
con cháu tổ chức mừng thượng thọ bà 100 tuổi – sau Tết năm 2013 (10 năm trước),
đem PPS này chiếu lên màn hình TV, ai cũng ngạc nhiên và vui khi thấy lại cả
quảng đời của bà, của Mẹ. Còn nhớ khi coi PPS, cô cháu tôi đã khóc, những giọt
nước mắt thật lòng!
Cật ruột của mẹ tôi có bốn người: dì Ả
và dì Cạnh đã mãn phần, vợ chồng cậu Sáu đã định cư ở Mỹ, chỉ còn lại dì Năm
đơn thân ở quê, thỉnh thoảng ra chơi với chị, ở lại dăm ba ngày hoặc lâu hơn.
Do vậy, mừng thượng thọ Mẹ kết hợp với thượng thọ dì. Coi như “hai trong một”
để dì vui và không cảm thấy bị bỏ rơi. Còn nhớ, ngày ấy mẹ tôi minh mẫn lắm. Bà
cầm micro nói lời cám ơn con cháu đã tổ chức, cám ơn bà con và bạn bè của con
đến dự, rõ ràng, rành mạch. Trong tiệc mừng, bà bưng ly đến từng bàn mời khách.
(kể cả con cháu, hôm đó khoảng 60 người).
Mẹ tôi sống khỏe thêm hai năm, sau đó
thì bà yếu dần – nhưng vẫn còn minh mẫn. Bà bị “bệnh tuổi già”, vừa co rút các
cơ vừa bị tai biến. Bài viết này thay cho một lời tri ân đến hai chị đã thay
gia đình hai anh và vợ chồng tôi trực tiếp lo cho bà từng miếng ăn, giấc ngủ,
vệ sinh thường nhật và có những việc các chị làm vì muốn tự mình chăm sóc hơn
là nhờ người giúp việc! Tuy vậy, điều đáng khâm phục ở mẹ tôi là bà rất ít muốn
làm phiền mọi người. Bà tự lo những việc trong khả năng của mình như ăn uống,
đi vệ sinh, ngồi dậy, nằm xuống . . .
Khi bà yếu, ở Bangkok tôi về vài ba
lần mỗi năm. Mỗi lần về ở với bà từ 3 tuần đến cả tháng, mẹ và cả nhà rất vui
vì các anh và các cháu thường đến chơi, sắm vài món nhậu, và mẹ, vui vẻ nhậu
cùng! Về, tôi hạn chế ra ngoài kể cả thăm bè bạn mà chỉ quanh quẩn bên bà, nhờ
đó, chứng kiến thường xuyên để thấy khâm phục cốt cách và trí tuệ bà. Ông sui
anh Hai từ Bình Định vượt hơn 200 cây số xe đò ra thăm, mẹ tôi gượng ngồi dậy
tiếp khách. Gần trưa, bà nhắc các chị lo cơm nước mời khách. Có lần đứa con anh
Cả từ cửa hàng dắt vợ về ghé tạt vào thăm. Chàng này muốn “thử” bà, chỉ vào vợ
mình và hỏi “Bà nội, bà biết cô nào không?”, mẹ không nói gì, chỉ
cười cười. Cháu hỏi lại lần thứ 2, bà nghiêm nét mặt: “Thằng này thiệt
dại, vợ mình mà không biết là ai, phải hỏi bà sao con?” Lần khác, con
trai thứ tư của anh Hai đến thăm bà, chàng này uống đâu đó về nên phải tật nói
lặp. “Bà nội ơi, hôm trước bà ăn bồ câu vợ con hầm đem đến bà thấy ngon
miệng không? Nếu bà thích, vài hôm nữa vợ con hầm đem xuống bà ăn
nhé”. Bà trả lời là thích. Cháu ngồi chơi, xoa bóp tay chân cho bà rồi
nói thêm hai lần câu “vài hôm nữa vợ con hầm đem xuống bà ăn
nhé”. Mẹ tôi nói ngay: “Bà cám ơn cháu nhưng bà chỉ ăn được
một con, mà cháu cho đến ba con thì bà ăn sao nổi?i”.
Năm mẹ 105 tuổi, bà qua đời. Phút lâm
chung của bà có đủ con, dâu từ lớn đến nhỏ, rất đông các cháu cũng có mặt. May
mắn là cậu tôi, tuổi gần 90 cũng từ quê đi taxi cùng con gái ra với mẹ tôi kịp
thời. Quan tài bà đem về quê ngoại tôi cách nhà chừng 60 cây số. Đám tang tổ
chức trọng thể, đủ các nghi thức truyền thống tại nhà ở phố lẫn trước đông đủ
bà con đến tận huyệt mộ ở quê để tiễn biệt trước giờ hạ huyệt.
Rất nhiều người nói là
bà có phước từ khi về già đến lúc qua đời. Đó là kết quả của một hiện kiếp sống
đạo đức, hiền lương và thiện lành. Chỉ mong tất cả con cháu lấy điều này làm
gương để biết điều chỉnh thái độ sống của mình. Riêng anh chị em tôi, học được
rất nhiều điều từ mẹ. Chúng tôi vẫn luôn coi bà là cô giáo vĩ đại nhất của
mình, vẫn không quên “Những điều mẹ dạy” dù chúng tôi đều quá ngưỡng 70!
Mẹ ơi,
khi sống, mẹ đã trải lòng với cuộc đời, với xã hội nên con luôn tin, ở nơi xa
xăm đó, mẹ cũng luôn vui vẻ bình an khi đoàn tụ với những người thân đã mãn
phần nếu tin là có “thế giới bên kia” Mẹ nhé.
Sài Gòn, 14/4/2023.
(*) Thời đệ nhất Cộng
Hòa, ở quê, gia đình tôi góp tiền giao cho bà con ở gần chân núi, cách nhà
chừng 5-6km để nuôi dê và đào hố bắt heo rừng thường xuống chân núi uống nước.
Mỗi lần bắt được heo, họ đem thịt ra nhà.
No comments:
Post a Comment