Ngày xưa, thời còn chinh chiến, tôi đã từng qua những vùng sông nước miền Tây, với địa hình chủ yếu là kênh rạch chằng chịt.
Nói đến miền Tây, chắc ai cũng biết, nó là miền của sông nước mênh mông, với ruộng đồng sông lạch, vùng của Cửu Long Giang. Ở đây các hoạt động vận chuyển đều phụ thuộc vào thuyền bè trên sông nước.
Nói tới miền Tây, người ta nghĩ ngay đến những khu chợ nổi cùng sự đan xen dày đặc của các ghe thuyền đầy ắp hoa trái và nếu ai đó về miền Tây mà chưa ngồi xuồng lênh đênh sông nước, đi chợ nổi thì xem như chưa đặt chân tới mảnh đất giàu phù sa này.
Có lần ngồi uống rượu chung với khách thương hồ trên những chuyến đò dọc tại một bến của dòng sông lớn, được nghe họ kể về những mối tình của họ dọc theo những bến sông mà thấy thương cảm cho những đời gái quê lỡ trao thân theo người tứ chiếng. Tôi sáng tác bài thơ này cũng vì cảm nhận đó.
Đò Dọc
Sông Lô Lê Nam Sơn
Em tôi bỏ chuyến đò ngang
Em theo đò dọc vô vàn xa xăm
Một lần em có về thăm
Rồi đi đi mãi biệt tăm không về
Nắng chiều thoi thóp lũy tre
Sao em quên vội lời thề với anh
Chắc làng ở cạnh dòng sông
Nên bao cô gái lấy chồng rất xa
Trai làng thì cứ thật thà
Ngêu ngao hát mãi bài ca chung tình
Mà thương cho đám lục bình
Sông hồ một kiếp lênh đênh theo dòng
Nông sâu, bồi lở, đục trong
Bến quê như thể mãi mong đợi người
Về đâu bèo dạt mây trôi
Về đâu sông nước ai người biết chăng
Chiều nay mưa vội qua sông
Một con đò dọc âm thầm nhổ neo.
(Xin bấm vào hình dưới để nghe giọng ngâm của "cô em gái
Bắc Giang" Quỳnh Mai).
No comments:
Post a Comment