ĐÈO HẢI VÂN 3/ 1975
CAO MỴ NHÂN
Câu chuyện 30 tháng 4
Nghe như nửa thực, nửa hư
Thực vì máu và nước mắt
Ngập tràn xác người tản cư
Chạy bộ trên đèo Hải Vân
Bộ hành xô xe xuống vực
Đoàn sau ào lên phía trước
Không kịp suy nghĩ, lần khân
Chạy lao vào nhau chết thảm
Già, trẻ, lớn, bé khóc la
Chạy từ Huế vô Đà Nẵng
Có người lại lộn trở ra
Đại tá tỉnh trưởng Thừa Thiên
Đậu trực thăng trên đỉnh núi
Thét gào trong máy truyền tin
Một ngày mấy lần lui tới
Ông cũng như người tị nạn
Không hiểu trung ương muốn gì
Chưa ai quan tâm thù hận
Chỉ cần vượt thoát chốn ni
Chẳng ai muốn dừng, dù đêm
Không ăn không ngủ, đau rên
Cứ đi như khùng, như dại
Người ôm thây ma cuồng điên
Thế rồi cũng qua mọi sự
Rùng mình sợ hãi quẩn quanh
Chao ôi đâu là lịch sử
Chỉ toàn máu lệ hôi tanh
Hải Vân gió hú đêm sương
Chập chờn hồn ma tức tưởi
Cuối 3/75 đau thương
Người người tả tơi, rách rưới
Tôi trong " phái đoàn cứu trợ "
Ấn vào tay họ chút quà
Hất ngang, họ đi như sợ
Cản đường, không để họ qua
Trở về Nam Ô chở nước
Đặt bên vệ đường " tự do "
Đoàn người lênh đênh khốn khổ
Trừng trừng mắt ngó hư vô...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
************
No comments:
Post a Comment