Tháng Tư, Sài Gòn và Em
Lê Tấn Dương
Tháng tư, Sài Gòn đầy
nước mắt
Em đứng gọi ai giữa
đất trời
Gạo vo bằng máu xương của Mẹ
Mẹ Việt Nam giọt lệ đầy vơi.
Tháng tư, Sài Gòn buồn câm nín
Đổi thịt thay da giữa hoang tàn
Hàng cây ngơ ngác sầu
trong gió
Bến Thành u uẩn một màu tang.
Tháng tư, em có còn hong nắng
Mái tóc mượt mà của thuở xưa
Hay vết thương lòng mùa xuân cũ
Vẫn âm thầm ray rức chiều mưa.
Tháng tư, em có còn ra đứng
Trên bến sông xưa đợi nắng tàn.
Thấy cả vầng trăng đang nhíu mặt,
Lửa tháng tư thiêu đốt tan hoang.
Tháng tư, có sương phụ tang trắng,
Đi kiếm xác chồng tận phương xa
Lệ đã khô ran, quầng mắt thẩm
Mộ bia nào, hỡi những hồn ma.
Tháng tư, có cha già tóc bạc,
Lặn lội thăm con giữa
rừng già
Trời có gì buồn mà mưa mãi,
Mưa khóc đời, hay mưa
thương cha.
Tháng tư oan nghiệt
đời cải tạo,
Uất hận bừng sôi bếp lửa tù
Lửa bạo tàn nung tro thành bụi,
Bụi đau thương rải cả thiên thu.
Tháng tư Sài Gòn, em còn nhớ
Triệu người đau khổ cảnh ly tan.
Biển hát gợi buồn bài vong quốc
Sông tiễn người, dòng lệ chứa chan.
Tháng tư, Sài Gòn như chết điếng
Thành phố thân quen
bỗng lạ người
Có tiếng thở dài sau chinh chiến
Một đêm mất nước, bạn
bè ơi !
Tháng tư, hàng me già rũ
bóng,
Hiu hắt phố buồn giọt mưa đêm
Những con đường cũ, thành xa lạ
Sài Gòn ơi! Em đã mất tên.
Tháng tư có gió về biên ải
Ta đứng gọi hồn bằng hữu xưa
Mây cũng bạc màu sầu quan tái
Lửa chập chùng trong nắng
lưa thưa.
Mười năm, tro bếp tàn chưa nhỉ !
Mà lửa trong lòng vẫn đầy vơi
Lửa tháng tư chưa khô dòng lệ
Ta gọi thầm em, Sài Gòn ơi.
Lê Tấn Dương 1985
No comments:
Post a Comment