IF YOU’RE NOT HAPPY …
Hễ mỗi lần nghe nói ai mới qua định cư xứ tự do, mà họ bày tỏ
lòng biết ơn, cảm kích với quê hương thứ hai, tôi cũng thấy mát lòng mát dạ sao
á!
Như trường hợp vợ chồng chị bạn thân, là người chung nhóm với
tôi ở trại tỵ nạn Thailand. Anh chị gặp nhau và yêu nhau ở trại, được làm phép
hôn phối tại Nhà Thờ trại Panatnikhom. Nhưng họ không được may mắn, cả hai cùng
lần lượt rớt thanh lọc, khi chị mới sanh đứa con đầu lòng.
Sau một thời gian nghĩ suy bàn bạc, chị ôm đứa con trai và cái
bụng…mới có bầu nữa về nước, anh ở lại trại tỵ nạn, khu biệt giam, quyết chí
tuyệt thực, mổ bụng chống đối hồi hương, vào ra bệnh viện cấp cứu mấy lần, cuối
cùng vẫn bị cưỡng bách về Việt Nam khi trại tỵ nạn khắp Đông Nam Á chính thức
bị xoá sổ.
Về nhà, anh chị buồn quá, đẻ …thêm đứa nữa, lao vào buôn bán làm
ăn kiếm sống, khá chật vật cho một gia đình với năm miệng ăn. Bên cạnh đó, anh
liên lục lên văn phòng Toà Đại Sứ Mỹ tại Sài Gòn kiện cáo, đấu tranh, nộp đơn
khiếu nại. Lý do vì gia đình anh thuộc diện “dân hư”, vượt biên và hồi hương,
bản thân anh có trong danh sách “hồ sơ đen” vì từng chống đối chương trình
cưỡng bách hồi hương và đặc biệt, anh là thành viên sinh hoạt rất tích cực của
tổ chức “Việt Nam Quốc Dân Đảng” trong trại tỵ nạn, nên cả gia đình anh đã bị
chính quyền Cộng Sản Việt Nam gây khó dễ khi trở về hoà nhập cuộc sống. Nhờ cố
gắng, bền bỉ không nản lòng suốt mười mấy năm trời, “lên bờ xuống ruộng” với
Văn Phòng Toà Đại Sứ Mỹ, kết quả là cả gia đình đã được phỏng vấn, được chấp
thuận qua Mỹ định cư diện “chính trị đặc biệt” giữa năm 2012.
Nhận được tin, tôi vui sướng mấy ngày liền. Vừa qua đến Nam
California, anh phone ngay cho tôi:
- Tạ ơn Chúa! Gia đình anh chị đã được cứu vớt lên thiên đàng. À
mà không, phải nói rõ hơn là được đưa từ địa ngục lên thiên đàng. Không còn từ
ngữ nào diễn tả được niềm hạnh phúc này. Được hít thở không khí dân chủ, được
tự do ngôn luận, được quyền làm người.
Chị cũng hào hứng không kém gì chồng:
- Ba đứa con của anh chị đã được đi học ngay lập tức, chẳng tốn
một xu học phí nào, đứa nhỏ còn có xe bus đón đưa mỗi ngày. Có tưởng tượng chị
cũng không dám nghĩ đến ngày này em ơi!
Anh vẫn còn say sưa niềm vui lớn lao:
- Anh hài lòng và mãn nguyện với những gì anh đã hy sinh, kiên
nhẫn đợi chờ, bù đắp lại là tương lai tươi sáng của các con, đó là điều vô giá,
không có bạc tiền nào so sánh được. Bao nhiêu người ở Việt Nam có tiền tỷ nhưng
đâu dễ được qua đây cả nhà năm người làm công dân xứ Hoa Kỳ? Gia đình anh còn
hơn trúng số độc đắc em ơi. Tạ ơn nước Mỹ, cám ơn cuộc đời!
Anh
chị thay phiên nhau nói liên tục, có cho tôi mở miệng được câu nào đâu nà! Mà
thôi, tôi có thể hiểu được nỗi niềm lâng lâng ngất ngây ấy, nhất là anh, cứ lập
đi lập lại hai câu “trúng số độc đắc” và “anh chị là …triệu phú tiền đô và tỷ
phú tiền Việt Cộng, chứ còn gì nữa, phải không em?”
Giờ đây, chị có công việc ổn định, đi làm Nails cho tiệm của một
người bà con, làm cả ngày vẫn không biết mệt mỏi. Anh vì sức khoẻ yếu hơn sau
mấy lần mổ bụng ở trại, nên chỉ đi làm parttime. Thằng con trai lớn, ngày xưa
được sinh ra ở trại tỵ nạn, vừa ra trường về ngành Cảnh Sát, đứa con trai kế
cũng sắp tốt nghiệp College và cô con út đang học Đại Học. Cuối tuần, anh chị
dành thời gian lái xe ra vùng ngoại ô, ngắm cảnh, câu cá, nghỉ ngơi hoặc chăm
lo vườn tược rau trái sân nhà.
Còn một trường hợp bên xứ lạnh tình nồng là hai người em hàng
xóm cũ của tôi. May mắn thay, cách đây khoảng hơn chục năm, thời kỳ Canada mở
cửa cho người vào định cư theo diện có tay nghề (không cần bằng cấp cao hay
tiền bạc), mà họ được qua Winnipeg với sự bảo trợ của người cô ruột.
Lần gặp nhau ở thành phố Edmonton của tôi, nghe tụi nó rộn ràng
tâm sự:
- Tụi em vẫn còn nghĩ mình nằm mơ chị à. Qua đây, con gái em đi
học, nó thích lắm. Được thoải mái học hỏi những điều mới lạ, không phải lo sợ
“sao đỏ học đường” theo dõi, không gò mình theo thành tích, chỉ tiêu. Hôm nọ
chồng em bị đau ruột thừa, vào bệnh viện cấp cứu, được mổ và nằm viện mấy ngày,
bác sỹ y tá chăm lo với trách nhiệm lương tâm và tình người. Trong bệnh viện có
tủ lạnh có sữa, nước trái cây, yogurt, bánh mì, người nhà bệnh nhân nếu đói cứ
việc lấy thoải mái, vậy mà khi xuất viện, tụi em chỉ việc …xách giỏ ra về,
không phải trả một đồng nào. Nói thiệt với chị, hai vợ chồng đi bộ ra bãi đậu
xe mà không dám đi nhanh, vì nghĩ nếu họ quên thu tiền, nên có ý chờ họ kêu lại
để trả viện phí.
Nhìn mặt chúng nó rạng rỡ như hoa mới nở, thấy thương ghê nơi!
Tôi nói:
- Thì Canada nổi tiếng với chương trình Y Tế toàn dân mà. Còn
công ăn việc làm thì sao, hai đứa có khó khăn gì không?
Hai vợ chồng phá lên cười, giành nhau nói:
- Xời ơi, chỉ sợ không đủ sức làm 2-3 jobs thôi chị! Ở xóm mình,
em đã không ngại đi làm quán ăn, chồng em đi làm thợ hàn nóng nực cực khổ, thì
qua đây chẳng có việc gì làm khó được tụi em hết á, chịu khó thì cái gì rồi
cũng có.
- Vợ em ban ngày đi làm hãng thịt gà, chiều tối và weekends thì
làm bánh trái thức ăn bán cho bà con đồng hương xung quanh kiếm thêm tiền, vì
tụi em còn gia đình hai bên ở Việt Nam. Tụi em say sưa đi làm trong niềm vui
được lo cho người thân khi họ cần giúp đỡ, cảm giác đó hạnh phúc biết bao.
Chúng em nhớ ơn Canada vô vàn, Canada thật tuyệt vời!
Cả hai trường hợp trên, họ đã mua nhà, ổn định cuộc sống, và
việc trả nợ nhà cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Ai
cũng biết, quê hương mình, nơi chôn nhau cắt rốn của mình, vẫn là đẹp nhất.
Nhưng khi quê hương bị tàn phá bởi độc đảng, bất tài, tham nhũng, hèn ác…thì
người dân đành dứt áo ra đi, dẫu biết cuộc đánh đổi nào cũng có mất mát, hy
sinh.
Vậy
mà có một số người, sau khi mỏi mòn chờ đợi, trầy trật để qua được xứ tự do,
thì cứ than vắn thở dài, như là bị “trời đày”, thậm chí còn chê bai này nọ. Nếu
họ là người già cả, như cây cổ thụ bị bưng gốc qua xứ khác không thể thích
nghi, thì có thể thông cảm. Còn nhiều người, tiếc thay, lại than vãn những
chuyện vớ vẩn, thậm chí chỉ vì tiếc món bún riêu cua đồng, bún mắm, ốc bươu
luộc chấm mắm gừng, trà sữa, bánh tráng trộn…Trời ạ, có cho không biếu không
tôi mấy món “Ma- dzê in Việt Nam” đó, tôi cũng xin phép…“no, thanks!”.
Riêng
tôi, hễ nằm ngủ mơ thấy ngôi nhà cũ cùng cha mẹ anh chị em ruột rà, hàng xóm
thân thương, hoặc kỷ niệm dưới mái trường với bạn bè, người xưa …thì không sao.
Chớ đêm nào mơ thấy “màu vàng xanh” của mấy tên công an khu vực, “màu xám đặc
cán mai” của các cán bộ mặt mỡ bụng phệ chèn ép người dân, “màu tương lai tối
thui” của đồng bào Thủ Thiêm, Lộc Hưng, hoặc “màu đỏ máu” của màn “tự té lầu”
trong nội bộ “đồng chấy đồng rận”… là mồ hôi hột của tôi vã ra như tắm. Bừng
tỉnh dậy sau cơn ác mộng, nhìn qua cửa sổ thấy tuyết đang rơi, nhéo người cùng
giường một cái cho …chắc ăn, tôi mới hoàn hồn sung sướng, biết mình đang ở
Canada.
Tôi bỗng nhớ câu nói nổi tiếng của Tổng Thống Trump: “ Nếu bạn
không hài lòng với đất nước mới này, bạn có thể rời khỏi nơi đây!”
Còn câu nói sau đây là của…tôi:
“ Tôi thề, sẽ không năn nỉ níu kéo, và sẽ tiễn bạn ra đến tận
cổng phi trường!”
Xin thề!!!
KIM LOAN
No comments:
Post a Comment