Người hạm trưởng bất đắc dĩ
Posted
by GLN
Một ngày tang thương của 48 năm về trước, khoảng 8:30 tối ngày 29/4/1975 gia
đình đại tá Hải Quân Bùi Cửu Viên vội vã xuống dương vận hạm HQ 801 trong Hải
Quân Công Xưởng để rời khỏi Việt Nam. Chiến hạm đó đang trong tình trạng sửa
chữa và chỉ chạy được một máy. Khi tàu chạy ra tới Nhà Bè thì các cơ khí viên
của chiến hạm đã sửa tiếp được máy số 2. Như vậy tàu đã có được hai máy để chạy
ra biển.
Khi chiếc tàu đi tới ngã 4 Lòng Tảo (Lòng Tàu) và
Soài Rạp thì thấy Soái hạm Trần Hưng Đạo 01 bị nạn đang đánh đèn và và gọi vô
tuyến điện kêu cứu. Đại Tá Viên quá mệt mỏi sau một ngày biến cố dồn dập, anh
ngồi trên sân cờ cùng một số Sĩ Quan di tản. Lúc bấy giờ Hạm Trưởng chiếc
HQ 801 là Thiếu Tá Nguyễn Phú Bá từ trên đài chỉ huy chạy xuống hỏi Đại Tá Viên:
- Commandant, mình có cứu nó được không?
- Nếu anh quay lại, tôi có thể cứu
được.
Lúc bấy giờ chiếc HQ 801 đã đi qua
khỏi HQ Trần Hưng Đạo một hải lý rưỡi rồi. Đồng hồ chỉ lúc đó là 12:30 sáng ,
nếu quay lại cứu thì khi ra khỏi Vũng Tàu trời sáng tỏ có thể bị địch trên núi
bắn xuống rất nguy hiểm cho mấy ngàn người ở trên tàu.
Trong tình trạng khẩn cấp và nan giải đó Đại tá Viên nghĩ tới lời thề của mình
trong thời gian huấn luyện trong quân trường. Các Sĩ Quan người Pháp luôn nhắc
nhở: "Nếu người Sĩ Quan Hải Quân gặp người lâm nạn trên biển cả mà không
cứu thì các anh không xứng đáng là người Sĩ Quan Hải Quân" Anh nhìn Thiếu
Tá Nguyễn Phú Bá và quyết định: "Phải cứu chiến hạm, Người ta gặp nạn thì
mình phải cứu." Hạm trưởng Bá đồng ý quay tàu và giao tay lái cho Đại tá
Viên: "Thôi! Đại Tá lái đi"
Chiếc HQ 801 quay đầu lại và ra lệnh
cột dây để kéo chiếc tàu Trần Hưng Đạo ra giữa sông. Vừa kéo ra được một quãng,
khi hai chiếc tàu cập sát nhau thì những người trên soái hạm HQ 01 đã nhảy sang
tàu HQ 801. Chỉ trong vòng 5 phút đồng hồ mà có vài trăm người đã nhảy qua.
Điều đó vô cùng nguy hiểm vì khi tàu ra tới giữa sông, hai tàu sẽ dang ra và
người ta sẽ rớt xuống biển. Đại Tá Viên ra lệnh cho các thủy thủ bắn súng chỉ
thiên để chấm dứt tình trạng vô cùng hung hiểm này.
Khi chiếc HQ 01 ra được giữa sông anh
toát mồ hôi hột. Quyết định chí mạng của anh nếu không thành công hai tàu sẽ
đụng vào nhau trong đêm tối có thể giết chết bao nhiêu mạng người trên cả hai
con tàu. Vững tin vào tài điều khiển đầy kinh nghiệm của một sĩ quan Hải Quân
21 năm trên sông nước anh đã cứu được mấy ngàn người trong đường tơ kẽ
tóc. Chiếc Trần Hưng Đạo HQ 01 ra khỏi vùng nguy hiểm bắt đầu chạy theo
chiếc HQ 801 dẫn ra tới biển an toàn không bị phát hiện hay bị địch trên núi
bắn xuống.
Khi tàu HQ 801 gần tới Phan Thiết chiến hạm nhận được lệnh
của Tư lệnh Hải Quân: "Tất cả các chiến hạm phải tập trung tại Côn Sơn để
chuẩn bị đi Subic Bay" Gia đình Hạm Trưởng Nguyễn Phú Bá không muốn đi và
muốn ông phải lái tàu về lại Sài Gòn. Đại Tá Viên không đồng ý vì nếu tàu về
Sài Gòn thì mấy mấy ngàn người di tản đang ở trên tàu phải kẹt lại hết. Ông
quyết định nói chuyện trên vô tuyến với ngài Tư Lệnh Hải Quân. Cuối cùng Tư
Lệnh quyết định cho một chiếc tàu dầu đến đón những người muốn trở về Sài Gòn
vì gia đình còn kẹt lại và ra lệnh:
- Tôi lái chiếc tàu đó đi. Tôi làm hạm
trưởng.
Đó là nguyên nhân của cái tên
:"Hạm Trưởng Bất Đắc Dĩ" mà sau này anh Viên hay nói. Bởi vì anh đã
không làm hạm trưởng 11 năm từ năm 1964 mặc dù anh vẫn giữ chức vụ chỉ
huy ở trên bờ. Vậy mà đến phút chót của VNCH anh lại làm hạm trưởng lần
cuối cùng với con tàu này. Anh nói: " Đó là cái duyên của mình với Hải
Quân."
Tàu tiếp tục rời Côn Sơn đến Subic
Bay. Tại đây tất cả quân nhân VNCH phải cởi bỏ hết quân phục và trao trả chiếc
tàu lại cho Hải quân Mỹ. Tại đây cờ VNCH phải kéo xuống và người Mỹ kéo cờ của
họ lên. Chính thể VNCH đã bị giải thể. Nước mắt của những người lưu vong rơi
xuống như chia tay một trang chiến sử. Từ đây giữa một nơi không phải là VN họ
là những người lưu vong không còn nơi chốn để về.
Đại tá Viên kể lại cuộc đời mình trong phần phỏng vấn của
đài RFA trong ngậm ngùi. Anh nói:
- Lúc bấy giờ trong lòng tôi rất xúc
động. Tôi không biết kể từ nay cuộc đời mình sẽ trôi nổi ra làm sao…Và khi tôi
bỏ chiếc nón với cặp lon xuống dưới sàn tàu thì tôi nghĩ là từ nay mình có
cuộc đời khác hẳn. Các sĩ quan cũng như các thủy thủ đến bên cạnh tôi, các anh
em ôm lấy nhau cũng chỉ muốn khóc.
Một điều thật đẹp nữa là trong vòng 5 phút hai tàu cập sát
vào nhau, 200 người đã nhảy từ HQ 801 sang HQ 01 có ông Nguyễn Văn Khanh hiện
tại đang là Giám Đốc Ban Việt Ngữ Đài Á Châu Tự Do đơn vị phỏng vấn anh. Nếu
lúc ấy Đại Tá Viên không quyết định cứu người thì có lẽ bây giờ không có một
Nguyễn Văn Khanh.
Các bạn biết không? Vị cựu đại tá VNCH
Bùi Cửu Viên đã cứu bao ngàn người trên soái hạm Trần Hưng Đạo HQ 01 mà mọi
người yêu kính. Người hạm trưởng đầu tiên của con tàu HQ 501 mà anh nhận từ Mỹ
năm 1962 cho VNCH lúc anh mới là Đại Úy. Anh đã yên bình ra đi lúc 1:20 sáng
ngày thứ Ba 11 tháng 4 năm 2023 thọ 92 tuổi. Vị ân nhân của mấy ngàn người di
tản năm 1975 đã thật sự ra khơi và mãi mãi không về.
Chúng tôi, nhóm Cô Gái Việt, Minh Châu
Trời Đông và Văn Bút Hải Ngoại Vùng Đông Bắc Hoa Kỳ gọi anh Viên là anh rể với
tất cả kính trọng lẫn thương yêu. Anh là phu quân của Trưng Vương Hồng Thủy chủ
tịch VBHNVĐBHK. Anh Viên là một người hiền lành, vui tính và hiếu khách. Anh
canh cánh bên lòng tâm sự một người lưu vong. Sau khi về hưu, anh là hậu phương
luôn hỗ trợ chị trong các công tác hoạt động cộng đồng và bảo toàn văn hóa. Ai
gặp anh một lần là nhớ hoài vì sự tốt bụng và thân ái của anh.
Anh chị là chuyện tình đẹp giữa một
hoa khôi Trưng Vương và một Sĩ Quan Hải Quân đẹp trai tài giỏi. Họ cưới nhau đã
được 60 năm và sống rất đẹp. Chữ ĐẸP tôi dùng đầy đủ ý nghĩa cho một cuộc sống
hôn nhân mỹ mãn. Anh chị yêu nhau tương kính như tân. Anh hiền hòa tế nhị, chị
dịu dàng đoan trang. Các con đều hiếu thuận và có cuộc sống thành công ở xứ
người . Anh chị hiện cư ngụ ở thành phố Gaithersburg, bang Maryland, Hoa Kỳ.
Chúng tôi thường gọi chị Hồng Thủy là
Chị Yêu bởi vì ngoài dung nhan xinh đẹp, trẻ trung hơn số tuổi, chị còn là một
nhà văn một người hết lòng để bảo toàn văn hóa Việt. Chị là chủ bút của Nguyệt
San Kỷ Nguyên Mới, thành viên của Tủ Sách Tiếng Quê Hương, Nhà Việt Nam Vùng
Hoa Thịnh Đốn. Đối với chúng tôi chị Hồng Thủy là một người chị luôn quan tâm
lo lắng cho mọi người. Chị khéo léo và giải quyết những vấn đề gặp phải với sự
tế nhị và cương quyết.
Nhà chị là nơi những người bạn thân thường đến dường như
mỗi năm vào tháng ba, tháng tư để được anh chị hướng dẫn đi thăm thủ đô Hoa
Thịnh Đốn, thưởng thức, ngắm hoa Anh Đào nở rộ xinh đẹp. Năm nay cũng đầu tháng
tư nhóm chúng tôi tổ chức đi chơi. Tôi không tham dự vì đã có chuyến đi chơi Hy
Lạp trùng với thời gian này. Khi các anh chị về kể lại là anh Viên tuy đã
92 mà trông rất khỏe. Anh trẻ đi trên 10 tuổi. Anh lái xe ra tận phi trường để
đón mọi người dù đi về gần hai tiếng. Mỗi sáng anh dậy thật sớm pha cà phê,
nước trà, chiên trứng làm điểm tâm cho từng người. Đó là phong thái và cách
phục vụ khách lâu nay của anh. Nhà anh chị tràn ngập tiếng cười vì những câu
pha trò duyên dáng, những thức ăn thật ngon do chị nấu và anh mời mọc chân
thành. Mọi người trao đổi với nhau những mẫu chuyện vui ai ai cũng khen anh chị
hiếu khách. Nhất là anh đã tiếp đãi khách của vợ một cách hết lòng.
Vậy mà khi những câu chuyện, những bài
viết về chuyến đi chưa chấm dứt thì hung tin đã đến với mọi người. Chị Hồng
Thủy gọi với tiếng khóc nức nở: "Em ơi! Anh đã đi rồi" Chỉ mới một
tuần thôi, niềm vui chưa hết dư âm thì nỗi đau làm mọi người như đóng băng vì
sửng sốt. Anh đi rồi, chị sẽ ra sao đây. 60 năm chồng vợ, anh chị quấn quít yêu
thương nhau, căn nhà rộng thênh thang vì các con đều ra riêng tự lập, chị sẽ cô
đơn và đau đớn lắm.
30/4/1975 người Việt lưu vong trên
những xứ sở tự do vẫn nhớ hoài ngày tang thương đó. Ngày đất nước VN thay ngôi
đổi chủ, lá cờ vàng bị kéo xuống vùi dập tả tơi. Ngày những người lính chiến
VNCH oai hùng bị làm kẻ tội đồ dân tộc. Ngày của những vị anh hùng tuẫn tiết hy
sinh. Ngày mà mọi người dân miền Nam rơi vào khủng hoảng.
Đại tá Bùi Cửu Viên đã rời khỏi VN
trên chiếc HQ 801 và đã giúp soái hạm HQ 01 an toàn tìm về bến tự do Anh trở
thành vị hạm trưởng bất đắc dĩ lần cuối cùng lái con tàu ra khơi tìm tự
do. Bây giờ 48 năm sau cũng vào tháng tư anh bỏ lại tất cả để về nước
Chúa.
Mấy hôm nay chúng tôi đã gửi đến chị
Hồng Thủy và gia đình những lời chia buồn chân thành nhất. Trong thâm tâm tất
cả mọi người chúng tôi anh Viên như một người anh rộng lượng và chăm chút em
út. Anh ra đi để lại sự kính trọng lẫn thương tiếc cho biết bao người.
Chị ơi!
Hãy cố gắng vượt qua sự mất mát to lớn này. Chị hãy tin là
anh được Chúa rước về thiên đàng vì nơi chốn này anh đã làm được nhiều điều tốt
đẹp vui lòng Chúa.
Em không biết phải nói gì để chị biết em đang rơi nước mắt
vì thương chị quá mà không biết phải làm gì hơn.
Giữ gìn sức khỏe và bình an nha chị. Chúng em luôn bên cạnh
chị và tin tưởng rằng chị Hồng Thủy của chúng em, người chị tài ba sẽ kiên
cường đối diện với mọi tình huống.
Cầu nguyện linh hồn anh An Bình nơi nước Chúa
Nguyện ơn trên cho chị đủ sức mạnh để vượt qua tất cả
Nguyễn thị Thêm.
15/4/1975
Những chi tiết trong bài viết lấy ra từ cuộc phỏng vấn Cựu
Đại tá Hải quân Bùi Cửu Viên của đài RFA do cô Hòa Ái phụ trách ngày 18/3/2015
No comments:
Post a Comment