Đêm Gia Trung Nhớ Em
Lê Tấn Dương
Anh từ Suối Máu về Gia Trung,
Chiều Tây Nguyên bóng núi chập chùng.
Sương trắng mịt mờ tràn thung lũng
Gió mùa Đông Bắc lạnh căm căm.
Kiếp tù không án giữa rừng hoang,
Đã mấy mùa đông lạnh kinh hoàng.
Đêm nghe vượn hú từ xa thẳm
Tiếng gọi đàn dội núi buồn vang.
Vượt Mang Giang, em đã đến đây
Đèo cao, dốc thẳm tận chân mây,
Anh biết em đi nhiều gian khổ,
Gánh thăm nuôi trĩu nặng vai gầy.
Rừng núi Tây Nguyên lạnh bốn bề,
Mây xám chập chùng khắp sơn khê
Em đến thăm anh ngày mưa gió,
Sẽ lạnh nhiều hơn, lúc trở về.
Nửa giờ thăm nuôi, thật thê lương,
Gần nhau mà cách trở dặm trường
Ai đem sum họp thành chia cắt,
Hạnh phúc hoen mờ như hơi sương.
Hạnh phúc trôi nhanh như mây bay
Chưa nói tròn câu, lệ đã đầy,
Em gởi thương yêu qua ánh mắt
Anh nuốt vào lòng bao đắng cay.
Vẫn là em của những ngày hoa mộng,
Thuở yêu nhau với ước vọng ba sinh.
Em khác đi nhiều nhưng vẫn còn xinh,
Anh hoa râm, tiếc thương thời tuổi trẻ.
Miền Nam nhớ anh, mây sầu quạnh quẽ,
Gia Trung thương em, sương nhẹ trắng rừng
Sao thấy mắt em giọt lệ rưng rưng
Nhắc chuyện ngày xưa, long lanh kỷ niệm.
Chuyện em kể, là cung đàn chết lịm.
Chuyện của đớn đau, thương xót giận hờn.
Chuyện tình yêu và ngày tháng cô đơn
Khung trời cũ - Dấu tình sầu lãng đãng.
Chuyện hôm qua
và những ngày phiêu lãng
Chuyện ngày mai,
biết sẽ về đâu.
Về đâu,
Sương điểm mái đầu
Về đâu,
Mây đã nhạt màu thời gian.
Một mai chim khóc lìa đàn,
Tiếng buồn rớt rụng vào ngàn lệ châu.
Trại tù Gia Trung 1980
LÊ TẤN DƯƠNG
No comments:
Post a Comment