Không muốn xa căn nhà kỷ niệm
từng có với vợ
Oct 13, 2020
Cách nay năm năm, một hôm vợ tôi ngủ
trưa và rồi không bao giờ dậy nữa. Các con tôi lúc ấy không muốn tôi ở một mình
trong nhà nên cứ bảo ba về nhà ở với một trong ba đứa con.
Tôi không muốn xa căn nhà
nơi mà từ gốc cây bụi cỏ là mồ hôi của vợ tôi đổ xuống. (Hình minh họa: Dimitar
Dilkoff/AFP via Getty Images)
Phần tôi thì tôi không muốn xa căn nhà
nơi mà từ gốc cây bụi cỏ là mồ hôi của vợ tôi đổ xuống. Vợ tôi là người yêu cây
cỏ, bà ấy trồng đủ thứ hoa trái trong mảnh vườn sau. Niềm vui của bà là hái những
trái tươi non để sẵn chờ các con tới mang đi. Nay kêu tôi bỏ nơi ấy thì đâu
đành lòng. Tôi nhất quyết từ chối lời đề nghị của các con, dù rằng tuổi già ở
như thế sẽ rất cô đơn, nỗi buồn thương sẽ giết dần mòn tôi. Nhưng tôi thà như
thế.
Tháng trước trong lúc ra vườn tưới cây,
tôi vấp vào một cành khô và ngã chúi xuống, ngã cũng không nặng nhưng tôi đứng
lên không nổi. Tôi gọi điện thoại cho một đứa con ở gần, không thấy trả lời,
tôi lại gọi cho một đứa xa hơn, vẫn không thấy trả lời. Sau đấy tôi lết vào
trong nhà được, nằm đến chiều thì mọi thứ bình thường, tôi đi đứng lại như cũ.
Nhưng dịp này, các con lại một lần nữa
không cho tôi ở một mình mà muốn phải về ở với chúng. Chúng bắt tôi gọi người
bán nhà để không còn tơ tưởng đến căn nhà cũ. Tôi lại không đồng ý, tôi muốn chết
trong căn nhà này, nơi góc hồ cá, dưới tàng cây ngọc lan, là nơi để tro cốt của
vợ tôi, là nơi mỗi chiều tôi chuyện trò, là nơi tôi buồn vui với nhà tôi từ khi
bà không còn.
Căn nhà chúng tôi đã ở với nhau gần 40
năm, tôi muốn chết trong căn nhà đó. Nhưng con cái cứ thay phiên làm phiền tôi.
Tôi phải làm gì? (Ông Tín)
No comments:
Post a Comment