MÓN NỢ...CÁI BAND AID
Tựa đề bài viết
dựa theo tựa của truyện thật dễ thương " MÓN NỢ
DĨA BỘT CHIÊN" của một huynh đệ Hướng Đạo của
tác giả...
==============
- Mau đi cô nàng, hôm nay có giờ
của Thầy Hùng, nhớ không nhỏ?
Mi mần chi mà cà rề từ nãy giờ?
-Dạ
vâng, em đây ạ.
Tôi chạy ra hành lang cư xá, nơi cô
bạn hiền đang đứng chờ, chắc hơn mười phút rồi.
Ngày nào cũng vậy,
không hiểu
sao mình chậm
ghê luôn. Mình đâu có
trang điểm gì- nét đẹp
hiện hữu trong sự đơn giản mà! Có lẽ vì cứ
lấy áo này ra, nhìn trời,
rồi lại chọn áo khác..Lúc xưa phải chạy theo cái đồng
hồ để lãnh được
bằng Tú Tài, nên đôi khi cái
áo không thẳng nếp cũng cứ xỏ vô đại.
Bi chừ thì. Mình phải "chải chuốt"một tí chứ!
Cư xá Jeanne d'Arc của các soeurs ở
Huế không xa khu Đại
học với nhiều phân khoa: Khoa Học, Văn Khoa, Sư Phạm, và ở
lớp học bên Văn Khoa, trên lầu - ngày xưa là
khách sạn Morin -,
có thể
nhìn ra cầu
Trường Tiền mộng mơ của đất Thần kinh, nên không ít cô cậu
giành chiếm
chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ...
Trường Khoa Học.
Hôm nay là giờ
cuối của môn"Hóa Vô Cơ" là môn tôi không mê tí nào, vì nó quá phức
tạp đi thôi !
Nhưng Thầy Hùng rất giỏi, mỗi năm Thầy cứ bay ra-vô Huế-Saigon,
thầy tốt nghiệp Đaị Học Dược Khoa bên Pháp với bằng Tiến
Sĩ, nên các trường Đại
Học Saigon và Huế đều mời thầy giảng dạy. Cộng thêm với
những môn khó nuốt
của thầy, thầy lại rất nghiêm khắc, không dễ
tí nào, nên sinh viên
thường gọi thầy là "Ông Kẹ"-
kính Thầy,
con xin lỗi Thầy- .
Rồi Thanh và tôi cũng đến
giảng đường, và kịp giờ các bạn
đang lục đục vô lóp. Giờ học hôm nay tôi lại
rất thích thú, có lẽ
tôi áp dụng
câu "Muốn
là được",
mình cố
gắng thích môn học
này vì nó rất
quan trọng! ...
Hay là vì tối
nay có cuộc
họp vui với mọi người bên cư xá bạn? -Có lẽ
cả hai. Giờ học cuối; sau vài ngày nghỉ lễ sẽ phải làm bài thi, mà không
qua được môn này thì..không được tí nào cả!
BaMe...phải chăm chú thôi, Ti Lì ơi!....
Chiều cuối ngày. Cả
bọn trong cư xá lao nhao, mặc áo gì, quà cáp để
trao đổi đã xong chưa?...Trong phòng ba đứa như ba chị em một nhà
- Nhóc, mi mặc
áo khoác ni thì hợp với áo màu đỏ
gụ bordeaux nè... - Mi đeo xâu chuỗi
này nhé? Hợp
với làn da trắng
của mi nè - Còn mụ
da nâu thì sao? Tôi phụng
phịu giận dỗi vì chúng nó cứ
lo cho nhau, bọn hắn da dẻ thật sáng, mặc
màu nào cũng hợp,
còn tôi....!
... Nhưng rồi, cũng xong.
Nguyên một
đám sáu đứa
trong số 43 của cư xá đồng ý đáp lời
mời của cư xá nam láng giềng để dự buổi tiệc cuối năm Dương lịch
bên giang sơn của
họ. Chúng tôi là những
người gần cuối bước vào căn phòng thư viện đã được
dọn dẹp bài trí rất gọn gàng dễ
thương... Bài diễn văn của anh Chủ tịch, rồi đại diện
các cư xá..bài nào cũng
thật hay, nhắc nhở bổn phận của mọi người ở xa gia đình nhưng cố
chú tâm học
hành để
khỏi phụ lòng song thân và thầy cô trong kỳ
thi cuối khóa, nhất là các anh chị
sắp ra trường; và lời chúc may mắn...
Ca hát, vui đùa thỏa
thích..
Đến giờ ra về, thấy anh Trọng học
Y3 (Y Khoa năm thứ 3) dẫn chiếc xe gắn máy nhỏ
Caddy mà tôi rất
thích, tôi liền hỏi
mượn để chạy thử. Vừa đi được một đoạn, loay hoay thế nào, tôi lại
té ngã ngay bùng bình
trước cư xá. May mà lúc đó cũng hơi khuya, nên đường
vắng. Trầy một chút ở cườm tay và đầu
gối. Tôi được
sơ cứu cẩn thận.
Chiều hôm sau, vài đứa
rủ nhau đi chợ để mua quà tặng các soeurs trông coi chúng tôi, vừa
về đến phòng, tôi được thông báo là có người
đang chờ ở phòng khách. Lại chạy xuống. Đó là người
chủ của xe Cady, anh đưa tôi một gói bông băng và nói:
- Chúc Lang nhớ
chăm sóc các vết
thương, nhất là vết ở đầu gối bị
trầy nhiều, kẻo bị làm độc
nhé! Anh Trọng
xin lỗi Lang vì cái xe làm Lang
đau...
- Đâu phải
tại cái xe đâu, mà tại
vì Lang giỏi
quá mà! Ủa mà sao kỳ
vậy, lúc nãy anh có nhờ
sơ (soeur) trao
lại cho Lang một gói rồi
mà!
- Không phải
của anh đâu, bây giờ
anh mới đến, hôm nay bọn
anh phải đi thực tập ở nhà thương mới
vừa về.
Tôi trả lời qua loa mấy câu hỏi
của anh về vết thương, về việc học...Anh dặn nhớ học kỹ hai môn Hóa Hữu
Cơ và Vô Cơ nhe. (lại
còn biết
tôi không thích hai môn
này nữa ta! Sao hay vậy!). Anh về. Tôi lên phòng. Và mở
gói kia ra: cũng những
lời dặn như anh Trọng, nhưng bên dưới ký tên: Tôn Thất
Khôi. Ah! Tôi nhớ
ra rồi. Anh Khôi và anh Trọng học cùng lớp,
tối hôm qua hai anh đại
diện cho một cư xá đến chung vui đây mà. Hôm qua là lần
đầu tôi gặp
các anh, sao các anh lại
biết cư xá của mình vậy
ta?
Sau ba ngày nghỉ
lễ cuối năm, hôm nay trở lại những ngày học
bình thường.
Chúng tôi học
xong hai giờ đầu, giờ Toán của Thầy Nhơn.
Đến giờ thứ ba là giờ
Anh Văn, hôm nay Thầy Ấm phải đi công tác đột
xuất nên được
nghỉ; vì còn tiết
thứ 4 nên không về
được, Kim Thanh và tôi bèn rủ nhau qua Hội Quán Sinh Viên ở
bên kia đường
để xem thử, từ hồi đầu năm đến giờ chưa dám ghé vô, vì nghe nói trong đó có rất
nhiều nam sinh viên nên ngại. Thật vậy, quán có vài bàn có vẽ
sẵn bàn cờ
tướng, nên các anh thường
thích vô đây để
tỉ thí. Nhưng cũng có hai
bàn có nữ sinh viên đang ngồi
chuyện trò. Có lẽ các cô từ trường Văn Khoa hay Sư
Phạm cũng ngày sát trường Khoa Học đây thôi, họ
ghé uống
cà phê. Hai đứa
tôi vừa
uống nước vừa nói chuyện thật thư giãn, làm như ở
cư xá không thể
tâm sự..Mà thật
ra khi về phòng thì đứa nào cũng chúi mũi vào việc
học...
Kim Thanh bỗng nhìn vào tay tôi và nói:
- Sao sáng ni mi
băng tay không kỹ chi hết, thuốc thấm ra kìa!
Tôi đưa tay lên, và thật vậy, cái band aid đã bị
nhuốm thuốc đỏ (vết thương này nhẹ nên tôi xem thường,
chỉ chú trọng
đến vết thương ở đầu gối bị trầy sâu hơn).
Ngay lúc đó, có một
anh từ bàn bên cạnh
bước qua và đưa cho tôi một cái band aid. Đó là anh Minh, bạn
của anh của Kim Thanh. Tôi nói:
- Dạ
Lang cám ơn anh, nhưng mà
sao anh có sẵn băng hay vậy?
- Vì anh nghe nói có một
cô bé hay bị
ngã hoặc trầy xước
tay nên thủ sẵn trong bóp...!
Anh Minh học Y Khoa, và sắp
ra trường. Tôi chỉ gặp anh một lần ở nhà Kim Thanh, khi vào
Đà Nẵng thăm gia đình bác tôi, vài tháng trước
đây...
Chúng tôi phải trở về trường, để học giờ Lý.
Khi về cư xá, Kim Thanh nói tôi là anh Minh sau
khi gặp tôi ở nhà bạn,
thường hay hỏi thăm về tôi:
-Thanh ơi, tính tình Chúc Lang như thế
nào? Ngoan không? - Khỏi
phải nói anh ạ, hắn ngoan lắm,
chỉ có tội nghịch phá thôi!
- Ha ha! thiệt
vàng sợ chi lửa cô nàng ơi? Nè, mà ta hỏi
mi nè: nhìn mắt ta xem, sao "họ" cứ
bảo mắt ta buồn hả?
- Chứ còn chi nữa!
"Người em sầu mộng muôn đời" mà! *1/- Với
lại, mi còn có cái răng khểnh
nữa kia!
- Ah! cái con ni! Thiệt
không đó? nè, muốn
ta bao cái chi thì nói nhe, đừng
cho ta lên mây! té đau lắm!.
ở cư xá ni và cả
Viện Đại Học, bao nhiêu người
đẹp nổi tiếng, mình chỉ là con số
zero mi à
- Cái con khỉ!
nhưng mà có lẽ họ thích cái tính chân thật
không điệu đà của
mi đó nhỏ à
-Vậy
sao? Cám ơn nhe!
Rồi Thanh còn nói anh Minh hỏi
có nhiều
người theo Chúc Lang không, Thanh nói thì cũng có thấy
họ gởi thơ, họ nói chuyện với cô nàng, nhưng làm sao
biết được con tim của hắn...
....
Sao mà khổ ghê! Hai người
Sơn Tinh &
Thủy Tinh đem băng bông quà cáp cho tôi thì tôi cho là bình thường.
Hoặc ai đó cùng lớp làm thơ ướt
át rồi
tặng mà sao mình không nhớ
chi hết. Tại sao cái band aid nhỏ bé kia cứ
làm mình suy nghĩ vẫn
vơ..
Đến ngày Tất
niên. Tết
Nguyên Đán. Các trường
Đại Học đều tổ chức Đêm Luật Khoa, Đêm Sư
Phạm,...v.v..
Vài bạn học và bạn
cư xá đi với
tôi để
dự Đêm Luật
Khoa vì giờ
tổ chức sớm hơn, rất phù hợp với bọn tôi vốn
rất sợ ma.
Đây là buổi trình diễn
văn nghệ rất đa dạng do các sinh viên trình bày. Các anh chị/
bạn/ các em thật
là đa tài! Có đủ
tân cổ
giao duyên, kịch
là những
màn rất
tốn thì giờ
để diễn tập, so với đơn ca hoặc hợp ca...
Đến sẩm tối- cũng còn một,
hai màn nữa,
nhưng chúng tôi phải
về.
Cả bọn sáu đứa chúng tôi ở
hai phòng gần
nhau nên rất
thân nhau, thường
tụ tập ở một phòng sau giờ học bài để
nấu mì gói - dùng cái
resistance điện để nấu nước sôi, lén các soeurs vì
tất nhiên là món này bị
cấm...
Vừa ra khỏi giảng đường của trường -
được dùng làm "rạp
hát"- , thì
anh Minh đến, xin phép để
tiễn chúng tôi một
đoạn. Chúng tôi đi qua Cầu
Mới, là cầu
mới xây, sau năm 1968 khi cầu
Trường Tiền
bị người "tốt" giật sập mất một nhịp, khiến người Huế rất phẫn nộ
đau buồn... Các bạn
biết ý nên để
anh và tôi đi phía sau.
Tối hôm đó trời thật trong, ánh trăng lưỡi
liềm chiều xuống mặt sông Hương đang gợn sóng li ti thật
đẹp và thơ mộng...
Anh kể chuyện vu vơ, chuyện học, chuyện ở quê Đà Nẵng của
anh, tả những cảnh vật thật nên thơ bình dị...
Đến lúc sắp
chia tay, anh nói :
- "Chúc
Lang cho anh viết thư cho bé nhe". Tôi không biết
phải trả lời như thế nào...
Từ đó đến cuối năm học, tôi thường
nhận được thư của anh, lời thơ thật dễ thương hiền hòa như con người
của anh.
Rồi mùa hoa phượng
đến, hoa nhuộm đỏ thắm đoạn đường trước trường Văn Khoa, nhất là cây phượng
ở góc nhìn ra cầu
Trường Tiền...Thật là nên thơ, bảo sao thật nhiều vần thơ cho
cây phượng
này được
những tâm hồn
lãng mạn
luôn trân quý, và thấy
lòng mình lâng lâng khi
đứng ngắm chúng trong buổi chiều tà...
Anh ra trường, đậu rất cao,
tên anh đứng
đầu bảng kết quả, nhưng không muốn
về gần gia đình mà nhận nhiệm sở thật xa, vì anh nói muốn
khám phá miền
Nam.
Tôi về Cao nguyên của
tôi.
Rồi loạn lạc, bặt tin nhau. Nhiều năm trôi qua.
Mỗi khi bị trầy hoặc đứt tay, dùng band aid, tôi cũng
không còn nhớ đến cái band aid năm xưa, vì bị
lôi cuốn
vào cuộc
sống thời đắng cay tủi nhục đau khổ trăm bề...
Nhưng có một
năm, khi về thăm lại thành phố thân yêu ấy, thăm
trường xưa, cảnh cũ, đến cư xá "của
chúng tôi" - bây giờ
là một
trường cấp hai -, tôi lại chạnh lòng...nhớ
đến thời gian đáng yêu ấy, ôi những "người
đi qua đời tôi *2/- "...
Đứng trước phòng khách, nhớ
đến anh
bạn cùng lớp hàng ngày làm chim
xanh cho một người cùng phòng đem thư cho
tôi,... rồi một buổi chiều thật đau lòng, họ đến
mà tôi không tiếp, vì tôi
muốn hy sinh tình yêu mình
cho người khác (để
rồi cả hai đều đau khổ!!!)
...nhớ
đến "Sơn
Tinh &
Thủy Tinh" đem quà ô mai, búp bê da màu là món tôi rất
mê cho đến
bây giờ,
mặc dù có bao nhiêu là búp
bê thật, lớn nhỏ cứ đeo chân mình hàng ngày...rồi
có anh tài xế
máy bay ngày nào,...
Những dòng ký ức
cứ đua nhau hiện về...
Ra khỏi cư xá
là ngôi trường
mẫu giáo Lê Lợi, mà ngày ấy
người viết thư bảo tôi luôn mãi là học trò của
trường này thôi...thật
là dễ
thương, vì tôi chỉ muốn làm con nít, làm người
lớn sao...mệt quá!
Đây rồi con đường Trương Định ...đi
ngang Hội Quán Sinh Viên, và bỗng nhớ
đến cái band aid của
người xưa...
Hỡi "người Band aid",
anh đang ở đâu? Có nhớ năm nào không?
Nhưng rồi...
thời của tin học...
Một hôm, đang lướt
lưới tìm tài liệu
cho công việc,
tôi chợt
thấy hàng chữ "blog
của Đại Học Y Khoa Huế "...và rồi ...
Sự kỳ diệu của thế giới ảo!
Tôi gởi thư hỏi thăm vài người
bạn Y khoa năm xưa ở cùng cư xá... Khi nhìn thấy
địa chỉ điện thư của tôi, anh ấy nhận ra ngay vì tên tôi rất
đặc biệt, có lẽ chỉ có một
tên như vậy
thôi... .
Qua chừng đó năm ...dù có
vài mối tình đến với anh, nhưng anh không thể
quên cái "band
aid" đã đưa cho một người năm nào...
- "Bé band aid ơi, bé có người
giữ sẵn băng trong bóp chưa? Bé có nhớ
cái band aid ngày nào không?"
- Chúc Lang bị
trầy xước nhiều lần, có khi phải
băng nguyên cái băng bự
to cơ đấy, nhưng không có ai có sẵn
băng trong bóp cả, anh à...
-Chúc Lang có nhớ
mình gặp nhau lần đi
cứu trợ lũ lụt ở quận Phong Điền, Huế không? Sau khi giúp quý
đồng báo ở
đó, nhóm sinh viên thiện
nguyện đã có một buổi sinh hoạt
chung với nhau, ca hát...và khi đứng
thành vòng tròn, bé đứng
cạnh một nam sinh viên, lúc đó mọi
người đang hát bài "Thử
Hỏi" của
nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, anh nhìn Lang khi hát "Tay có bằng
lòng cho tay nắm
lấy?", và thấy anh ta đang
cầm tay bé...anh buồn
làm sao! "
- Ah, tôi mỉm
cười khi đọc dòng thư điện
tử này- tôi nhớ
ra anh chàng đó rồi,
có lần đi trại cùng với liên lớp
Pháp ở biển Thuận An, anh ta
rất cảm kích khi thấy
trên đường về từ kỳ trại,
tôi ngồi xuống nhặt cá tươi từ
một gánh cá của
chị bán hàng bị
đổ xuống đất. Hôm sau anh gởi
cho tôi hàng chữ : hình ảnh
rất dễ thương mà anh không bao giờ
quên, thể hiện lòng nhân ái của
Chúc Lang... "Time never waits, they often say/But
for Love, who knows, it may" ( Thời gian không bao giờ
chờ đợi, họ thường nói như thế/ Nhưng biết đâu, đối
với Tình Yêu, điều
ấy rất khả thi)..
Đâu có thấy
thời gian có thể chờ đợi đâu ta?...
----------
Thư qua tin lại, anh đang sống ở một đất
nước rất xa.
Nhưng, cho dù sông có sâu, núi có
cao, biển có bao la mấy
đi nữa...thì cũng không thể chia cách chúng tôi được
nữa ...
Đến kỳ họp mặt các cựu sinh viên nhân kỷ
niệm 60 năm của Viện Đaị Học Huế, được gặp lại các Thầy
Cô kính yêu
để dâng lên các vị
những lời tri ân sâu sắc... và gặp
lại bao nhiêu anh chị em bạn bè ngày xưa thân ái, giờ
đây ai cũng con đàn
cháu đống. Mừng nhất là gặp được 4 người trong số 6 đứa
thân thiết
ở cư xá năm nào - lâu nay
chúng tôi cũng có liên lạc nhau, cũng nhờ thời điện toán mà tìm ra nhau.
Mọi người đều rất vui mừng khi thấy anh Minh và tôi bây giờ
được ở bên nhau.
Tôi nói với các bạn:
" Món nợ band aid bây giờ
đã trả được rồi nè các bạn
ơi...!"
Nhưng tôi lại
thêm:
" Phải
chi hôm ấy đừng...đau
Phải chi hôm ấy
đừng trao...cho người *3/-
"
(cái band aid)
&&&&&&
Một miếng băng dán nhỏ xíu mà dán được
cả hai cuộc đời lại với nhau, mầu nhiệm thay!
Tháinữlan,
mùa hè 2017, 60 năm Viện
Đaị Học Huế-
GHI CHÚ:
1/-Người Em Sầu Mộng- Tác giả:
Nhạc Y Vân, thơ Lưu Trọng Lư
"Người em sầu mộng muôn đời"...
2/- Người Đi Qua Đời Tôi -Tác giả:
Phạm Đình Chương
" Người
đi qua đời tôi trong những chiều đông sầu"...
3/ - Mưa Bong Bóng - Tác giả:
Lý Quang Diệu
"Phải chi hôm ấy
đừng mưa
Phải chi hôm ấy
đừng đưa em về "...
No comments:
Post a Comment